Tôn Quyên nói xong, từ trong đám người kia lại truyền tới một giọng nói phản hồi.
"Bà cô à, tôi thấy bà không phải là muốn cái tiệm này, mà là muốn có công thức pha chế trà sữa mèo ngó lơ chứ gì?"
Tôn Quyên dõng dạc nói: "Phí lời, cửa tiệm là của tôi thì công thức pha chế dĩ nhiên cũng là của tôi rồi."
Nhìn thấy cuối cùng đối phương cũng lòi đuôi cáo, Hạ Vi tức giận không thôi: "Bà nằm mơ đi, tôi có chết cũng sẽ không giao lại cửa tiệm cho bà, cả công thức pha chế nữa đừng có hòng."
"Không muốn đền đúng không? Được, tao coi mày có thể mạnh miệng cỡ nào, đập cho tao!"
Tôn Quyên ra lệnh, đám đàn ông kia xôn xao móc ra gậy sắt rồi gậy bóng chày đủ thứ, dĩ nhiên là đã có chuẩn bị từ trước rồi.
Khách khứa ngồi đó xem nhìn thấy đám người bên đây muốn làm thật đã không dám ở lại đây xem trò vui nữa rồi, lật đật như ong vỡ tổ mà tuôn ra bên ngoài.
Trâu Lệ Lệ sợ Hạ Vi bị thương nên đành phải che chắn ở trước mặt người kia dần lùi về phía sau, một người đàn ông cao lớn thô kệch vung gậy sắt đập về phía bàn thu ngân. Cây gậy sắt bóng loáng vung lên nửa vòng trên không trung, chưa giáng xuống đã bị một cánh tay không quá cơ bắp lắm chụp lại.
"Phương Dạ!" Hạ Vi nhìn thấy người kia chụp cây gậy sắt lại, sức lực phút chốc đã như quay trở lại.
Tên đàn ông to con kia cả giận quát: "Thằng nhóc thúi, cút ra chỗ khác cho tao, còn dám cản nữa tao cho mày ăn vài gậy đó!"
Tôn Quyên và mấy người đàn ông khác cũng chú ý tới tình hình phía bên ngày, bọn họ xôn xao vây quanh, ai cũng đều trông vô cùng hiểm ác.
Phương Dạ khẽ cong khóe môi, dáng vẻ vô cùng dửng dưng như không: "Tôi đếm đến ba, nếu như mấy người còn không rời đi thì tự mình nhận hậu quả!"
Tôn Quyên hừ lạnh một tiếng, nói: "Mày là ai, lại dám xen vào chuyện này?"
"Một!"
Tên đàn ông to con nén sức đến mặt đỏ bừng, dường như đều đang cố gắng dốc hết sức bình sinh nhưng mà vẫn là không thể khiến cây gậy sắt kia nhúc nhích được dù chỉ một chút, đám đồng bọn đứng đó nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng kinh ngạc.
Sức lực của gã đàn ông đó kinh khủng như thế nào thì trong lòng họ đều hiểu rõ, lại không ngờ như thế mà cũng không đọ lại được với một thằng thanh niên gầy gò này?
"Hai!"
"Cùng nhau xông lên xử nó đi, để nó ở đó huênh hoang đó à!"
Tôn Quyên hét lên nghe chói tai, đám người ở đây lập tức cùng đồng loạt xông lên, dùi côn đủ thứ vũ khí cũng đều nhắm về phía Phương Dạ mà bổ xuống.
"Phương Dạ, cẩn thận!" Hạ Vi sợ đến mặt mày biến sắc, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Trong phút chốc, chỉ thấy Phương Dạ bỗng lùi về sau một bước, nhưng cũng đồng thời đẩy tên đàn ông to con kia lên phía trước, cả hai chuẩn xác đổi vị trí cho nhau.
"Đậu xanh, mau dừng..."
Tên đàn ông to con kia sợ đến hồn bay lên trời, còn chưa kịp nói hết câu dừng tay thì đã bị hai cây gậy sắt và côn sắt hung ác nện thẳng vào đầu.
Cả đám người kia ra tay rất mãnh liệt không chút nương tình, máu bắn tung tóe, người đàn ông to cao như ngọn núi đó chỉ trong chớp mắt đã ngã phịch xuống đất, đầu đầy thương tích, trông bộ dạng vô cùng thê thảm.
Tôn Quyên cũng hoàn toàn thấy sốc: "Anh, anh sao rồi?"
Mấy người đàn ông này đều là người thân mà bà ta dắt theo hỗ trợ mình, không ngờ vừa gặp mặt đã bị đánh ngã, hơn nữa còn là bị người nhà mình đánh.
Phương Dạ không thèm liếc mắt nhìn tới người đàn ông to con đang nằm trên đất kia lấy một cái, nhàn nhạt phun ra chữ cuối:
"Ba!"
Vừa dứt lời, anh đã xông vào trong đám người kia, có mấy tên còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì dưới bụng lại bỗng truyền tới một cơn đau thắt, sau đó cả cơ thể cũng đương không mà bị đánh văng ra.
Nhìn người thân từng người một bay ra ngoài tiệm trà sữa, Tôn Quyên nhất thời vẫn chưa kịp nhận thức được sự việc, sau đó lại thấy Phương Dạ đang đứng ở trước mặt của mình, trong tay còn cầm một cây gậy sắt.
"Mày... Mày muốn làm gì?" Bà ta nơm nớp lo sợ hỏi.
Phương Dạ cười lạnh: "Thành thật chút đi, có phải là bà được người bên phía tiệm trà sữa Loan Loan đó bỏ tiền ra thuê tới gây sự không?"
Tôn Quyên mạnh miệng đáp: "Dĩ nhiên không phải, tao tới đây là để lấy lại công bằng cho con trai tao mà thôi!"
"Lấy lại công bằng? Được nha, tôi sẽ cho bà công bằng."
Nhìn thấy đám người đã tản ra lại vây quanh trở lại, Phương Dạ lạnh nhạt mở miệng nói: "Chị Vi, vừa nãy bà ta bảo chị bồi thường là vì lý do gì?"
Hạ Vi uất hận nói: "Bà ta nói bệnh của Lâm Thanh là do tôi hại."
"Tao có nói sai à, con trai tao bị bệnh vốn dĩ không thể không có liên quan tới mày được." Tôn Quyên thấy đối phương như không có ý muốn ra tay đánh phụ nữ, cho nên trong lòng cũng dần lấy lại được tự tin.
"Vậy ý bà là, con trai bà bị dính HIV là do chị Vi lây cho anh ta?"
"Nhất định chính là như thế rồi, con trai của tao trước giờ không có qua lại với người con gái nào khác ngoài nó, nhất định là bị nó truyền nhiễm."
"Bà đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà." Phương Dạ thở dài: "Chị Vi, kết quả xét nghiệm lần trước chị còn giữ đó không?"
Mắt Hạ Vi chợt sáng lên.
Đúng rồi, sao mình lại không nghĩ tới cái này nhỉ?
"Có, đợi tôi một chút!"
Kết quả xét nghiệm gì cơ?
Lúc Tôn Quyên đang không hiểu mô tê gì cả, Hạ Vi đã từ trên lầu mang theo giấy xét nghiệm xuống.
Phương Dạ cầm lấy tờ giấy báo cáo, sau đó trực tiếp ném vào mặt Tôn Quyên.
"Bà cô, tự bà nhìn cho kỹ đi, đây là kết quả xét nghiệm của bệnh viện đó. Chị Vi vốn dĩ không có bệnh HIV, như vậy thì lấy bệnh đâu ra mà lây cho con trai của bà?"
"Cô ta không có mắc bệnh? Tuyệt đối không thể nào!"
Theo như Tôn Quyên so sánh được thì cho dù bệnh không phải là do Hạ Vi truyền đi nữa, nhưng mà cô nhất định sẽ không tránh khỏi liên qua. Dù sao thời đại bây giờ giới trẻ sống rất thoáng, hơn nữa còn qua lại đến tận mấy năm, làm sao lại có thể không phát sinh quan hệ với bất kỳ một ai khác được?
Tôn Quyên nghĩ tới đây lại tràn trề tự tin mà mở báo cáo ra xem, vừa nhìn thấy kết quả bên trong, sắc mặt cũng ngay lập tức đen kịt lại.
Trong báo cáo có ghi rõ ràng kết quả mục xét nghiệm HIV của Hạ Vi là âm tính, hơn nữa còn là lần kiểm tra vừa mới đây thôi.
Bà ta chần chừ nửa giây, bỗng lại xé nát tờ giấy kết quả xét nghiệm đó, xong lại điên cuồng gào thét lên: "Không thể nào như thế, báo cáo này nhất định là giả, thứ đàn bà trắc nết này nhất định là có nhiễm bệnh."
Phương Dạ đã dự trù trước được sẽ có kết quả này xảy ra, anh cầm điện thoại trong tay hờ hững nói: "Bà cô này, tôi đã quay lại hành động khi nãy của bà rồi. Dựa theo pháp luật thì hành vi vừa rồi của bà được xếp vào loại cố tình phỉ báng, nhục mạ người khác. Nếu bây giờ bà không xin lỗi chị Vi thì tôi sẽ kiện bà ra tòa, bà cứ ở đó mà đợi đơn triệu tập từ tòa án đi."
Đơn triệu tập từ tòa án?
Trong lòng Tôn Quyên bỗng hồi hộp, nhưng vẫn kiểu ngoài mạnh trong yếu mà phản kháng: "Bà đây sống mấy chục năm rồi, có tình huống nào mà chưa gặp qua đâu chứ. Nói mấy câu thì không thể cho là phạm pháp được, muốn hù tao à? Không có cửa đâu."
Phương Dạ nhìn thấy người kia rõ ràng là đã có chút chột dạ, lập tức nở nụ cười lạnh nói: "Được, có ngon thì bà cứ tiếp tục mạnh miệng như vậy, tuyệt đối đừng có xin lỗi nữa."
Anh ngay lập tức gọi cho Lâm Kiều Như, sau đó còn cố ý bật loa ngoài.
"Phương Dạ, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Luật sư Lâm, phiền cô tới tiệm trà sữa Vi Miêu ngó lơ một chút, ở đây có một bà cô phỉ báng cô chủ Hạ Vi của tôi là bị nhiễm HIV. Tôi muốn kiện bà ta ra tòa, đúng rồi, tôi cũng đã có quay video lại rồi."
Lâm Kiều Như thông minh lanh lợi, chỉ trong thoáng chốc đã hiểu ý người kia là gì bèn phối hợp: "Được, ba phút nữa tôi sẽ tới. Nếu như đối phương không có bất cứ một căn cứ nào để phỉ báng thì thuộc diện là cố ý phỉ báng nghiêm trọng, có phán cũng tầm sáu tháng tới một năm tù giam thôi."
Sáu tháng tới một năm tù giam?
Tôn Quyên nghe được mấy chữ này xong, sắc mặt cũng hoàn toàn trắng bệch, hai chân run lên cầm cập.
Bà ta nơm nớp lo sợ, hỏi.
"Xin... Xin hỏi, bây giờ liệu tôi xin lỗi thì còn... Còn kịp không?"