Sáng sớm ngày hôm sau, cảnh sát đã xé bỏ toàn bộ niêm phong của tiệm trà sữa Vi Miêu Bất Ly, những đồ bị mang đi cũng được đưa trở về.
Mười giờ sáng, cuối cùng thì tiệm trà sữa cũng một lần nữa thử nghiệm kinh doanh, bởi vì đám Mã Tuấn Kiệt đã bị tóm cổ cả mẻ, vì thế Phương Dạ đã đưa Lâm Doãn Nhi trở về Kim Đỉnh, sau đó còn đặc biệt mua tám quả pháo cho nổ liên tục, nổ đến trời đất mịt mù, khiến cho những em gái bên trà sữa Loan Loan nhìn không nói thành lời.
Tổng giám đốc của khu vực Loan Loan đứng ở cửa sổ sát đứng quan sát hừ lạnh nói: “Cứ để các người tự mãn một lúc, hôm nay còn có kịch hay để diễn, cứ đợi đấy mà xem!”
Tề Tử Du cầm điện thoại đang định gọi cho Lý Mộc Vân, bỗng có một bàn tay trắng sáng như ngọc đột nhiên vỗ lên vai của anh ta.
Anh ta nghi ngờ quay đầu lại, thì nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp ẩn dưới cặp kính đen gọng đen, trong lòng khẽ run lên.
Không lẽ người đẹp này thấy bản thân mình đẹp trai nên chủ động bắt chuyện?
Tề Tử Du lập tức tự bày ra nụ cười mà anh ta cho rằng là mê hoặc lòng người: “Người đẹp, em tìm anh có chuyện gì không?”
Lam Dịch Thư xin lỗi nói: “Thật ngại quá, điện thoại của tôi hết pin rồi, có thể mượn điện thoại của anh để gọi một cuộc điện thoại hay không, tôi sợ bạn đợi lâu quá.”
Nếu như là ở trên đường, nói không chừng Tề Tử Du sẽ cho rằng đối phương là kẻ lừa đảo, nhưng mà trong tiệm trà sữa chính là địa bàn của bản thân, hơn nữa đối phương lại xinh đẹp như vậy, nếu có thật sự bị lừa thì anh ta cũng chấp nhận!
“Không vấn đề, mau cầm lấy dùng đi!”
“Cảm ơn!”
Lam Dịch Thư cười rạng rỡ nhận lấy điện thoại, nhân lúc đối phương đang mê mệt nhìn mình, cô ta bình tĩnh dùng móng tay cẩn thận nhét một viên bi tròn từ tính vào trong micro...
“Vũ Tâm, điện thoại của tớ hết pin rồi, đây là số điện thoại của người khác, đúng đúng đúng, có thể sẽ đến muộn một chút, khiến cậu khổ sở đợi tớ mấy phút rồi.”
Giọng nói uể oải của Diệp Vũ Tâm phát ra từ micro: “Tín hiệu rất tốt, nghe rất rõ, cậu có thể rút lui rồi.”
“Được, lát nữa gặp.”
Sau khi nói xong vài câu, Lam Dịch thư đưa lại điện thoại cho Tề Tử Du, sau đó nhẹ khom lưng: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, tạm biệt.”
Tề Tử Du ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được mà nói: “Người đẹp, chúng ta có thể kết bạn Wechat không?”
Lam Dịch Thư khẽ cười: “Thật ngại quá, điện thoại của tôi hết pin rồi.”
Tề Tử Du vẫn không can tâm: “Vậy em cho anh số đi, sau đó em về đồng ý là được rồi.”
“Được thôi.”
Lam Dịch Thư nói ra một dãy số, sau đó không quay đầu lại mà rời đi.
Tề Tử Du đắc chí lưu số điện thoại vào điện thoại, sau đó vừa nhìn bóng dáng mảnh khảnh của đối phương vừa gọi điện cho Lý Mộc Vân.
“Mộc Vân, chuyện đến đâu rồi?”
“Tổng giám đốc Tề, vừa đã xong, bây giờ tôi lập tức quay về!”
Tề Tử Du hài lòng nói: “Tốt, nếu như chuyện này đã hoàn thành rồi, tôi thăng cô làm cửa phó giám đốc cửa hàng trưởng của Hoa Hải!”
Âm thanh của Lý Mộc Vân hiện rõ sự phấn khích: “Yên tâm đi tổng giám đốc Tề, tôi nhất định sẽ làm tốt, sẽ không làm anh thất vọng!”
“Được, tôi đợi các ngươi về.”
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Tề Tu Du tràn đầy mãn nguyện, anh ta ngẩng đầu lên, trong lòng vui như nở hoa.
Tuy rằng pháo nổ liên tục đã thu hút không ít sự chú ý của người khác, nhưng mọi người cũng chỉ dừng lại xem, còn cho dù có vài nhân viên nữ xinh đẹp ở đó mời gọi khách thế nào thì cũng không có bất cứ ai muốn bước vào tiệm.
Hầu hết mọi người trong khu phố đã chứng kiến hết chuyện của ngày hôm qua, tuy rằng cảnh sát đã bỏ niêm phong, nhưng danh tiếng của Vi Miêu Bất Ly đã bị hủy hoại trong chốc lát, mọi người có tật giật mình, đương nhiên sẽ không có mong muốn tiêu thụ nào.
Đây chính là câu nói của người xưa chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa vạn dặm.
Nhìn thấy cánh cửa heo hút lạnh lẽo, Hạ Vi lo lắng nói: “Phương Dạ, có vẻ như cảnh sát không thông báo ngày nào, thì danh tiếng của chúng ta cũng sẽ không có ngày đấy, có lẽ việc bán hàng sẽ không có khởi sắc.”
Không có khởi sắc? Không thể nào!
Phương Dạ từ trước đến nay không phải là người dễ dàng chịu thua, chuyện càng có tính thách thức thì anh càng thích làm, nếu không, anh đã không lựa chọn theo đuổi Lâm Sương Sương khi đang trong lúc nghèo trắng hai bàn tay.
“Chị Vi yên tâm, tôi có cách.”
Hạ Vi nghi ngờ nói: “Cậu có cách, là cách gì?”
Phương Dạ nói bé: “Thiên cơ không thể tiết lộ, đợi lát nữa chị sẽ biết thôi.”
Hạ Vi chỉ có thể trợn đôi mắt xinh đẹp lên nói: “Cứ thần thần bí bí, cũng không biết cậu có biện pháp tồi gì!”
Phương Dạ cười hi hi: “Chị Vi, chị lúc nào thấy tôi có biện pháp tồi vậy?”
Cậu còn có dùng lúc trước còn ít sao?”
“...”
Đột nhiên Phương Dạ cảm thấy có chút tổn thương, anh giận dỗi nói: “Chị Vi, chị cứ ngồi yên đây đợi, một tiếng sau, tôi đảm bảo khách hàng có thể đứng đông nghịt trong tiệm!”
Hạ Vi ngạc nhiên nói: “Cái gì, cậu muốn bỏ tiền ra nhờ người làm hộ?”
“Bỏ tiền nhờ người làm hộ? Tôi là loại người này sao?” Phương Dạ hừ lạnh: “Cho dù là tôi muốn gọi người làm hộ, vậy nhất định sẽ là miễn phí.”
“Có khác biệt gì sao?”
“Đương nhiên nghe miễn phí đỉnh hơn một chút!”
“...” Hạ Vi cạn lời: “Tôi không nói xàm với cậu nữa, bắt đầu đếm ngược một tiếng!”
“Trời má, chị Vi chị đểu thật đấy, lại ra đòn bất ngờ như vậy?” Phương Dạ mau chóng móc điện thoại ra.
“Không phải chứ, cậu thật sự gọi người làm hộ?”
“Chuyện gì chị đừng quan tâm, dù sao kết quả ok là được rồi.”
Phương Dạ vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài cửa, rõ ràng không muốn cho chị Vi biết được.
Vài phút sau, anh cười he he đi vào.
Hạ Vi hỏi: “Như vậy là xong rồi?”
Phương Dạ dùng tay làm ký hiệu ok: “Đã xong, tuyệt đối không có sai sót.”
Đúng lúc Trâu Lệ Lệ đi ngang qua: “Phương Dạ, cái gì tuyệt đối không có sai sót?”
Phương Dạ cười: “Tôi đang nói đến việc bán hàng của tiệm trà sữa chúng ta.”
Trâu Lệ Lệ trêu chọc nói: “Chúng ta đến cả một vị khách cũng không có, đương nhiên sẽ không có sai sót rồi, tôi nhàm chán đến mức ngủ gật rồi.”
Phương Dạ nói: “Yên tâm, khách hàng sắp có rồi, hôm nay cô cứ đợi bận đến mức không kịp thở đi.”
Trâu Lệ Lệ nhất quyết không tin: “Không thể nào, anh nhìn ngoài cửa xem, tuy rằng rất nhiều người đứng, nhưng không có ai muốn đi vào để mua đồ, khách hàng ở đâu ra?”
“Cứ đợi đi, không mất nhiều thời gian nữa đâu.” Phương Dạ cười hi hi sau đó khoác chiếc áo gi lê màu vàng của mình lên, mấy ngày rồi không đi giao hàng, cuối cùng hôm nay có thể khai trương lần nữa rồi.
Sau khi chỉnh áo gi lê ngay ngắn xong, đột nhiên anh nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, tại sao hôm nay chú Đạt không tới?”
Hạ Vi trả lời: “Hôm nay chú Đạt xin nghỉ rồi, nói phải đến bệnh viện để chăm sóc vợ.”
“Ồ?” Phương Dạ đột nhiên nhớ đến chuyện mượn tiền lần trước: “Vợ chú Đạt mắc bệnh gì vậy?”
Hạ Vi lại thở dài: “Thấy bảo là bệnh nhiễm trùng đường tiểu giai đoạn cuối, hiện tại mỗi tháng đều phải hóa trị vài lần, với tình trạng hiện tại của vợ chú ấy, trừ phi có thể tìm được thận phù hợp mới có khả năng trị khỏi, nếu không thì theo tính toán sẽ còn không đến nửa năm nữa.”
Trâu Lệ Lệ đồng tình nói: “Không ngờ vợ chú ấy bị nhiễm trùng đường tiểu giai đoạn cuối, chú Đạt cũng thật đáng thương mà?”
“Còn không phải sao, vốn dĩ phí trị liệu hàng tháng đã tốn không ít, nếu như có thể tìm được thận thích hợp, khoản phí làm phẫu thuật nhất định là một con số khổng lồ, gia đình bình thường nhất định không chịu đựng được.” Hạ Vi nói: “Ngày nào chú Đạt cũng làm việc vất vả như vậy, cũng là vì gom tiền chữa bệnh cho vợ mà thôi.”
Phương Dạ sờ cằm: “Nếu như chỉ là nhiễm trùng đường tiểu thôi thì có lẽ tôi sẽ trị khỏi được cho cô ấy.”
Hạ Vi và Trâu Lệ Lệ nhất thời quay sang nhìn nhau, đây là tình huống gì vậy, nghe như vậy tức nghĩa là, Phương Dạ còn hiểu biết y thuật?
Hạ Vi thăm dò hỏi: “Phương Dạ, không phải cậu định... hiến thận cho cô ấy?”
Phương Dạ bỗng nhiên cảm thấy lạnh thắt lưng, liên tục lắc đầu: “Đương nhiên không phải!”
Anh đây vẫn còn trẻ, làm sao có thể một phát hiến ngay vòng eo to lớn này được?
Trâu Lệ Lệ cũng hỏi: “Nếu như không phải hiến thận, vậy thì anh lấy gì ra chị bệnh nhiễm trùng đường tiểu của cô ấy?”
“Đương nhiên là lấy thuốc rồi.” Phương Dạ nói: “Có một vị bác sĩ trung y đã cho tôi một vài viên thuốc chuyên điều trị bệnh thận, rất có hiệu quả, đến cả bệnh thận của mẹ tôi cũng được trị khỏi, vì thế tôi quyết định lấy thuốc cho vợ chú Đạt thử.”
Hạ Vi chau mày: “Cậu đừng có mà làm bừa, mấy năm nay mấy bác sĩ trung y sớm đã bị coi là đồng nghĩa với kẻ lừa đảo rồi, nếu như cô ấy uống phải thứ nguy hiểm thì phải làm sao?”
Phương Dạ hào sảng nói: “Dù sao cũng chỉ còn lại nửa năm, chết sớm chết muộn cũng là chết, cũng có vấn đề gì đâu, còn không bằng liều một lần, giống như một câu bố tôi thường nói, hãy thử một lần, biết đâu xe đạp biến thành xe máy!”
Hạ Vị suýt chút nữa bật cười vì biểu cảm và hành động của anh: “Cậu nói cũng có đạo lý, nhưng mà phải xem chú Đạt có nguyện ý tin tưởng vào xe đạp hỏng này của cậu không.”
“Chị Vi, xe đạp là xe đạp, thêm từ hỏng vào làm gì...”. Truyện Quân Sự
Sau khi mở cửa được nửa tiếng, Vi Miêu Bất Ly vẫn không có người vào như cũ, những nhân viên nữ đứng ngoài cửa đã đứng đến mức cảm thấy hơi xấu hổ rồi, còn tiệm trà sữa Loan Loan ở đối diện lại hoàn toàn trái ngược lại, không những trong tiệm náo nhiệt, mà bên ngoài còn xếp thành hàng dài, so thể so sánh với mức độ hot của Vi Miêu Bất Ly thử nghiệm kinh doanh ngày hôm qua.
Theo lẽ mà nói, cho dù đối thủ cạnh tranh đã nguội rồi, nhưng việc kinh doanh của trà sữa Loan Loan không thể nào tốt đến mức độ này được, nhưng mà Tề Tử Du thân là tổng giám đốc của khu vực này, đương nhiên sẽ biết không ít chiến lược marketing, hơn nữa trong chiến lược này, thì cho người làm hộ chính là cách thuận buồm xuôi gió nhất...