Sau khi nhìn thấy người đến, Từ Lệ và Phùng Khang lập tức đứng dậy: "Trung đoàn trưởng, sao anh lại tới đây?"
"Tôi chỉ tới xem rốt cuộc là người thanh niên tài giỏi đẹp trai cỡ nào tới thăm đồn cảnh sát, lại có thể đứng ra làm phiền tới người đảm bảo cho gia chủ nhà họ Tô mà thôi." Trung đội trưởng đảo mắt một lượt toàn quân, cuối cùng ánh mắt anh ta dừng lại trên người Phương Dạ.
Từ Lệ lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, gia chủ nhà họ Tô mà trung đội trưởng nói đến chính là Tô Tĩnh Tây trong tỉnh này?
Trung đoàn trưởng nghi hoặc nói: "Phương Dạ, người thanh niên tài giỏi đẹp trai mà tôi vừa nói đến, không phải là cậu chứ?"
Phương Dạ thản nhiên cười đáp: "Trung đoàn trưởng, tôi cảm thấy chắc là anh không nói nhầm đâu."
Trung đoàn trưởng cười khổ: "Cái thằng chết bầm nhà cậu lại thật sự lại làm ra chuyện người khác không ngờ tới được, trước đây tôi đã đánh giá thấp cậu rồi, được lắm, cậu có thể mang người đi, có điều phải tuân thủ quy tắc."
Phương Dạ gật gật đầu: "Tôi biết rồi, không được rời khỏi thành phố, mỗi ngày đều phải về báo cáo."
"Biết rồi thì tốt." Trung đoàn trưởng gật gật đầu, sau đó lại trầm giọng hỏi: "Phương Dạ à, chắc hẳn cậu có suy nghĩ gì đó về vụ MH3 lần này phải không, có thể nói tôi nghe được không?"
Phương Dạ vừa cười vừa nói: "Trung đoàn trưởng, tôi chỉ thuộc giới bình dân mà thôi, làm gì có suy nghĩ gì về vụ án lớn như thế được chứ?"
Trung đoàn trưởng vờ giận dữ nói: "Cái thằng ranh này còn bày đặt giả vờ ngu muội? Vụ án đứt tay với trộm tiền chẳng do cậu phá được còn gì, Từ Lệ chỉ ngẫu nhiên nhặt được vật chứng ở hiện trường mà thôi, có tin tôi sẽ lôi cậu ra ánh sáng vào buổi họp báo ngày mai không hả?"
Phương Dạ đành đầu hàng: "Được thôi được thôi, tôi sợ anh rồi được chưa? Tôi có thể nói với anh một tình tiết quan trọng."
Mặt mày trung đoàn trưởng lập tức sáng rỡ: "Tình tiết gì quan trọng?"
"Mã Tuấn Kiệt." Phương Dạ thấp giọng nói: "Anh ta là một trong ba người gia nhập vào phòng bếp, đa phần thuốc mới đều do anh ta mang tới, với lại theo phỏng đoán của tôi thì chắc là do anh ta sơ ý, không ngờ rằng trong đó có lẫn cả vỏ cây thuốc phiện MH3."
"Đúng, tôi nhớ người này rồi, đợi khi quay về sẽ cử Từ Lệ đi điều tra kỹ lưỡng anh ta!" Trung đoàn trưởng nói xong còn nhiều chuyện thêm một câu: "À đúng rồi Tiểu Phương, có chuyện này tôi muốn hỏi cậu một chút."
"Chuyện gì?"
"Thật sự là cậu thích cô con gái cả nhà họ Tô ấy hả?"
"Ý của anh là Tô Diệu Anh?"
"Không phải cô ta thì chẳng lẽ là em gái cô ta?" Trung đoàn trưởng trừng mắt nói: "Con bé đó còn đang học cấp ba, cậu có thể xuống tay sao?"
Phương Dạ nhất thờ đổ mồ hôi như mưa: "Đương nhiên không xuống tay được rồi!"
Trung đoàn trưởng chân thành nói: "Tiểu Phương à, con người hướng tới chỗ cao là điều có thể hiểu được, lấy được Tô Diệu Anh đúng là sẽ giúp cậu bớt đi mấy mươi năm phấn đấu, có điều cậu định đối mặt với Từ Lệ thế nào, con người không nên một chân đạp hai thuyền được đâu!"
Phương Dạ cười khổ, đáp: "Trung đoàn trưởng, anh có thể nào đừng suy đưa trí tưởng tượng của mình đi xa quá được không, tôi vẫn còn độc thân, với bọn họ đều là mối quan hệ bạn bè bình thường trong sạch, đã có lúc nào nói chuyện yêu đương cưới xin gì đâu chứ?"
Trung đoàn trưởng nghe vậy thì ngẩn người: "Không phải cậu đang đùa đấy chứ, cô cả nhà họ Tô sẽ không vì một người bạn bình thường mà đi cứu cha cậu ta chứ?"
Phương Dạ đen mặt đáp: "Vậy nói không chừng cô ấy có tình cảm với tôi, cho nên mới cố tình lấy lòng thì sao?"
"Cậu bớt tự luyến đi, cô cả nhà họ Tô là người như thế nào, lại còn phải đi lấy lòng cậu ư..."
Một lớn một nhỏ xì xào với nhau hồi lâu, khiến mấy người bên cạnh cũng lấy làm tò mò khó hiểu nhưng cũng không dám lên tiếng làm phiền, dù sao thì trung đoàn trưởng cũng là lão đại, không dây nổi đâu!
Phương Dạ nói: "Trời tối rồi, lần sau chúng ta lại nói chuyện."
"Được, nếu vụ án có tiến triển gì mới thì nhớ phải báo cáo cho Từ phó đoàn trưởng."
"Tôi biết rồi, nhất định sẽ không giấu mọi người nửa lời."
Từ Lệ đích thân tiễn bọn họ rời đi, sau khi lên xe, Phương Dạ đã để Hạ Vi kể lại tường tận chuyện xảy ra ngày hôm nay, bên cạnh còn có Trâu Lệ Lệ bổ sung.
Đợi chiếc Accord Crosstour chở Hạ Vi về chỗ ở, trong lòng anh cũng đã sớm có tính toán cho chuyện này rồi.
"Chị Vi, nếu quán trà sữa đã không thể mở cửa được thì chị cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi, những chuyện khác cứ để em."
Hạ Vi vẫn hơi không yên tâm: "Phương Dạ, nếu cảnh sát không thể phá được vụ án, có phải sẽ mãi mãi không thể mở lại quán nữa không?"
Phương Dạ an ủi: "Yên tâm đi, em đảm bảo với chị, trong vòng ba ngày sẽ có thể khai trương lại quán!"
Nghe thấy vậy hai mắt Hạ Vi lập tức sáng lên: "Thật sao, cậu chắc chắn rồi hả?"
"Có khi nào em nói dóc đâu, nói ba ngày là đúng ba ngày!" Phương dạ vỗ ngực tự tin bảo đảm.
Trâu Lệ Lệ ranh mãnh nói: "Ngộ nhỡ vượt quá ba ngày thì sao?"
"Nếu quá ba ngày thì tôi đây sẽ móc tiền túi ra mười triệu để chị Vi mở quán mới, ok chưa nào?"
Trâu Lệ Lệ nghi hoặc nói: "Phương Dạ, nếu anh đã có tiền như vậy thì sao còn đi làm shipper?"
Cái gì, tên này còn làm shipper bên ngoài nữa sao?
Lâm Doãn Nhi đang đợi trong xe vểnh tai lên nghe nãy giờ suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi.
Bộ dạng Phương Dạ vô cùng nghiêm túc mà nói: "Bởi vì lúc tôi còn nhỏ có một ông thầy bói đã nói với tôi rằng sau này lớn lên tôi nhất định sẽ được sống trong giàu sang phú quý, ăn toàn của ngon vật lạ, hơn nữa lúc nào bên cạnh cũng có gái đẹp vây quanh, học đại học xong tôi mới hiểu, hóa ra làm shipper chính là sứ mệnh vốn có của mình, cho nên là có tiền hay không đối với tôi đều không quan trọng."
Nói xàm!
Ba người phụ nữ đồng loạt thầm mắng.
Phương Dạ nhìn sắc mặt bọn họ không được tự nhiên lắm thì chỉ cười mỉa mà nói: "Được rồi không nói nữa, mọi người mau về nghỉ ngơi đi."
Hạ Vi gật đầu sau đó cùng với Trâu Lệ Lệ đi lên tầng.
Sau khi biết Trâu Lệ Lệ không có chỗ ở, Hạ Vi đã chủ động đề nghị cô ta thuê chung nhà với mình, hơn nữa cũng có thể san sẻ tiền thuê, dù sao thì căn hộ này của chị ấy cũng khá to.
Nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của hai cô gái, Phương Dạ cứ cảm thấy có chút không yên tâm.
Tề Tử Du nhăm nhe dòm ngó Vi Miêu Bất Lý, mà người biết công thức pha chế chỉ có mình Hạ Vi, thậm chí anh ta còn dùng đến cả thủ đoạn bỉ ổi, sau này chắc chắn sẽ còn làm ra trò tai quái gì đó!
Loại người này không có ranh giới cuối cùng, có lẽ chuyện gì anh ta cũng có thể làm được, không thể không đề phòng!
Phương Dạ đứng dưới tầng lưỡng lự một hồi, mãi đến khi Lâm Doãn Nhi mất kiên nhấn nhấn còi.
"Này, anh còn không định đi hả, hay muốn lên trên đấy tâm sự với bọn họ thêm lúc nữa?"
Nghe trong lời nói có vẻ hơi có mùi dấm chua, Phương Dạ đành bất đắc dĩ, chỉ có thể xoay người lên xe.
"Sao, không nỡ hai người phụ nữ xinh đẹp biết nũng nịu đó hay gì?" Lâm Doãn Nhi vừa nói vừa khởi động xe.
Phương Dạ đáp: "Không phải không nỡ, là tôi sợ có người rắp tâm muốn làm hại bọn họ, mà tôi thì lại có chuyện khác cần làm, không thể mãi ở đây được."
"Ồ, ý anh là cái người đứng sau vụ gài tang vật hãm hại kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai người họ?" Lâm Doãn Nhi thờ ơ nói: "Vậy thì có gì phức tạp, anh có nhiều tiền như vậy, tùy ý thuê mấy tên vệ sĩ 24 giờ chẳng phải là được sao?"
"Đúng ha, sao tôi lại không nghĩ ra cách này nhỉ!" Phương Dạ tự cười chế giễu mình một cái.
Chuyện này cứ giao cho người có chuyên môn là được rồi, sau khi anh gọi điện thoại cho Dương Lâm, đối phương lập tức tỏ ý đi sắp xếp ngay.
Mãi đến khi rời khỏi, cả Phương Dạ lẫn Lâm Doãn Nhi đều không chú ý đến trong con ngõ nhỏ đối diện với căn hộ mà Hạ Vi thuê, có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy…