Cửa hàng phó lại cười khổ: "Chị Vân, nguyên nhân cụ thể thế nào thì em cũng không rõ, dù sao thì số người tiêu dùng vào cửa hàng trong vòng một tiếng này cũng ít đi rất nhiều, không thiếu các đại gia nhà giàu mặc dù đã vào trong nhưng bọn họ vừa mới nhìn thấy giá tiền bèn lập tức từ bỏ, sau đó ngồi ké điều hòa trong cửa hàng."
Lý Mộc Vân tức giận nói: "Không mua đồ còn muốn chiếm chỗ trong cửa hàng? Mau gọi người tới đuổi họ đi đi."
Cửa hàng phó đáp: "Không được đâu cửa hàng trưởng ơi, ở đây còn có mấy ông bà già sáu bảy mươi tuổi, nhỡ khiến họ nổi giận thì e là chúng ta không làm ăn được đâu."
Lý Mộc Vân thật sự là tức chết mất, bọn họ ngồi đầy rẫy trong cửa hàng của cô ta, ngay cả hố xí cũng không chừa, mấy người già này cũng ức hiếp người quá đáng quá rồi.
Cô ta bèn liếc đôi mắt đỏ đọc vì tức giận sang quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý, đột nhiên nghĩ ra một cách hay.
"Cậu nghe đây, bây giờ lập tức đi thông báo với toàn thể ông già bà lão bên kia rằng, quán trà Vi Miêu Bất Lý đối diện không những có điều hòa mát hơn mà còn đang có chương trình phát điểm tâm miễn phí cho người từ năm mươi tuổi đổ lên."
Cửa hàng phó nghe vậy thì hai con mắt lập tức sáng rỡ: "Chị Vân, chiêu này của chị hiểm thật đó, đúng là một phát bắn trúng hai con chim nhạn!"
Không chỉ có thể đuổi sạch đám ông già bà lão kia đi mà còn được dịp chọc cho quán Vi Miêu Bất Lý một phen tức chết, nếu bọn họ không đồng ý phát điểm tâm miễn phí thì chắc chắn mấy người già có thói quen hưởng ké kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, thậm chí có khi còn gây náo loạn, cho dù Vi Miêu Bất Lý mất kiên nhẫn mà đành phát điểm tâm thì cũng sẽ tổn thất rất lớn, nói chung cho dù là trường hợp nào thì cũng gặp rắc rối mà thôi.
Mình đúng là thiên tài, ấy vậy mà lại nghĩ ra được cách hay như thế...
Lý Mộc Vân càng nghĩ càng đắc ý, suýt chút nữa thì vểnh cả đuôi lên.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô ta, mấy ông bà lão vừa mới nghe bảo phía đối diện đang có chương trình phát điểm tâm miễn phí thì lập tức không còn ngồi yên được, ai nấy vội vàng rời khỏi vị trí.
Thấy đoàn người thi nhau vào quán, trong lòng Lý Mộc Vân nhất thời cảm thấy vui như nở hoa.
Tiểu Béo gãi đầu nghi hoặc: "Kỳ lạ thật, sao tự dưng đám người ngày lại lũ lượt chạy sang phía đối diện thế nhỉ?"
Lý Mộc Vân làm bộ làm tịch đáp: "Ai mà biết được, nói không chừng bên ấy đang có chương trình khuyến mãi gì đó."
Tiểu Béo ngộ ra: "Ồ, cũng rất có khả năng này nha, mấy người cao tuổi toàn thích đồ rẻ, mẹ tôi cũng giống y như thế."
Thấy một đám ông già bà lão xông vào cửa hàng, Hạ Vi cũng bị dọa cho một phen hú hồn.
Một nữ nhân viên cửa hàng nhiệt tình ra chào hỏi: "Thưa các ông các bà, làm phiền mọi người ra ngoài xếp hàng để mua trà sữa ạ..."
"Cô bé, chúng tôi không đến đây mua trà sữa, chúng tôi đến ăn điểm tâm miễn phí!" Một bác gái hào hứng nói.
Ngay lập tức cô nhân viên kia nghệt mặt không hiểu: "Điểm tâm miễn phí gì cơ ạ?"
"Tôi nghe có người nói, Vi Miêu Bất Lý của các cô có chương trình phát điểm tâm miễn phí cho người trên năm mươi tuổi, cho nên bọn tôi mới tới đây!" Bà bác này lại nhanh nhải rút chứng minh thư ra: "Cô bé cô nhìn xem, đây là chứng minh thư của tôi, vừa đủ năm mươi tuổi!"
Nữ nhân viên còn chưa kịp phản ứng lại thì những ông già bà lão khác đã chen lên.
"Cô bé, đây là chứng minh người cao tuổi của bà, bà sáu mươi tuổi rồi đó!"
"Đây là bằng lái xe của tôi, phải trên sáu mươi mới thi được tấm bằng này đó, có thể lấy ra để chứng minh tuổi tác được không?"
"Đây là chứng minh thư của tôi, phiền cô xem cho!"
"Làm ăn nhanh lên tý được không, tôi già rồi, lưng yếu, cần tìm một cái ghế để ngồi rồi từ từ ăn, nhỡ tí nữa hết mất chỗ thì phải làm sao?"
"Đúng vậy, nhìn lướt qua một tí là được rồi mà, nhìn chúng tôi là biết đều đã trên năm mươi, chúng tôi đâu có tới để lừa ăn lừa uống..."
Phía trước toàn là cánh tay chìa ra lôi lôi kéo kéo, nữ nhân viên kia hoàn toàn bị rối rồi.
Ha ha ha ha, hiệu quả như mong muốn, quả thật là sướng quá!
Lý Mộc Vân đứng ở phía đối diện chứng kiến cảnh này, sướng tới mức suýt thì khóc.
Thấy nữ nhân viên vẫn chưa có phản ứng gì, đám người già bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói của bọn họ càng lúc càng to hơn.
Hạ Vi thấy tình hình không ổn thì nhanh chóng lớn tiếng nói: "Thưa các ông các bà, không cần phải chứng minh tuổi nữa đâu ạ, mời mọi người lên tầng ngồi vào chỗ, điểm tâm sẽ được mang lên bây giờ đây ạ!"
Đám người già nghe thấy thế thì vội vàng chen lấn nhau đi lên tầng chiếm chỗ, phòng khách lại lập tức sạch trơn không còn bóng người.
Trâu Lệ Lệ nhỏ giọng hỏi: "Chị Vi, không phải chị thật sự muốn phát điểm tâm miễn phí cho họ đấy chứ. nhiều người như vậy, chúng ta sẽ lỗ nặng đó."
Hạ Vi lườm cô ta một cái: "Trời nóng như này, chẳng lẽ lại đuổi họ đi sao, nhỡ họ làm loạn lên thì cái tiệm này không sập mới là lạ đấy, tặng chút điểm tâm cũng không vấn đề gì đâu."
Trâu Lệ Lệ gật gật đầu: "Chị nói cũng phải, mấy người này ghê gớm lắm luôn, chị Vi, chị thử nói xem liệu có phải chúng ta bị người bên quán trà sữa Loan Loan hại không?"
"Tám chín phần là thế." Hạ Vi cười khổ: "Thôi bỏ đi, coi như là tích thêm đức cho quán nhà mình, giờ quán chúng ta đều chật kín người rồi này."
"Vậy giờ cho họ ăn điểm tâm gì?"
"Cố gắng lấy cho họ loại bánh ngọt không dầu mỡ, đúng rồi, tặng thêm mỗi người một ly trà sữa Miêu Bất Lý cỡ nhỏ."
"Còn tặng trà sữa sao ạ?" Trâu Lệ Lệ kinh ngạc nói: "Hiện giờ Miêu Bất Lý đang là loại trà sữa ngon nhất, còn không đủ để mà bán kìa chị."
Hạ Vi cười đáp: "Không sao, lát nữa tôi xuống bếp làm phụ là được, cô cứ chọn cốc size nhỏ đi."
"Vâng, chị Vi."
Đám ông già bà lão ngồi đợi chưa bao lâu thì Trâu Lệ Lệ đã cùng một nữ nhân viên bưng điểm tâm với trà sữa lên tầng.
Đột nhiên một ông lão hỏi: "Cô bé, đây là cà phê hay trà sữa, sao trông nó đen xì vậy?"
Trâu Lệ Lệ vừa cười vừa đáp: "Ông ơi, đây là trà sữa Miêu Bất Lý của quán chúng cháu, vốn dĩ nó có màu như vậy đó ạ."
Ông lão nhíu này hỏi tiếp: "Hóa ra là trà sữa, vậy thì tôi không uống được rồi, làm phiền cô đổi giúp tôi cốc trà thông thường được không?"
"Ông ơi, ông có thể cho cháu biết lý do vì sao ông không uống trà sữa được không ạ?"
Ông lão đáp: "Tôi bị bệnh cao huyết áp, không dùng được đồ ngọt quá."
Trâu Lệ Lệ dở khóc dở cười, nếu đã không ăn được đồ ngọt thì ông còn chạy vào quán cháu làm gì cơ chứ, chẳng phải cái bánh ngọt miễn phí này cũng là đồ ngọt sao?
Cô ta hơi bực mình, sau đó vẫn giải thích: "Ông ơi, thật ra thì loại trà sữa này cũng không có quá nhiều lượng đường đâu, còn chưa tới một phần bảy lượng đường trong loại trà sữa khác, ông uống một cốc nhỏ sẽ không việc gì đâu ạ!"
Ông lão cau mày, hơi nghi ngờ hỏi lại: "Thật sao?"
"Thật ạ, cháu không việc gì phải lừa ông cả, những đồ này đều là miễn phí hết mà!"
"Thế thì được." Ông lão gật đầu, cầm cốc trà sữa lên uống thử một ngụm, quả nhiên không hề ngọt như mình nghĩ, hơn nữa mùi vị cũng rất ngon.
Những ông bà bị mắc bệnh tiểu đường với cao huyết áp khác thấy thế cũng cầm cốc lên uống, sau đó ai nấy đều tấm tắc khen ngợi không ngừng.
Ông lão không nhíu mày nữa, trái lại cười tươi nói: "Cô gái, trà sữa của quán cháu thật là ngon, bao nhiêu tiền một cốc, chắc là đắt lắm nhỉ?"
Trâu Lệ Lệ trả lời: "Ông ơi, trà sữa của chúng cháu bán rẻ nhất thành phố này luôn đó, chỉ có mười đồng một cốc thôi ạ!"
"Mười đồng?"
"Quá hợp lý, còn rẻ hơn nhiều so với giá trà sữa đã giảm bên quán trà sữa Loan Loan đối diện!"
"Đây mới đúng là của đáng tiền chứ, quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý làm ăn lương thiện thật đó!"
"Không được, tối phải mua một cốc về cho cháu tôi uống!"
"Tôi cũng phải mua mấy cốc về cho cháu gái ngoại của tôi mới được!"
"Con dâu tôi thích uống trà sữa lắm."
"Điểm tâm này cũng ngon, tôi muốn mua một ít mang về..."