“Không phải mẹ đã dặn là tối nay không được gọi mẹ rồi sao?” Lý Dung Dung hơi tức giận, cỗ nhẹ vào mông của đứa nhỏ một cái.
Mặc dù sức không lớn nhưng vì thường ngày đứa trẻ được cưng chiều đến hư nên bị đánh thì vô cùng không vui, ngay lập tức gào khóc nức nở.
“Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, con đánh nó làm gì?” Mẹ Lý thấy cháu ngoại khóc lóc thảm thiết thì lập tức có chút đau lòng.
“Thông gia, chuyện này… đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Thấy đối phương cũng không có ý phủ nhận, bác cả lập tức đứng ngồi không yên.
“Không có chuyện gì cả.” Cha Lý thản nhiên nói: “Tiểu Phàm thực sự là con của Dung Dung. Cha của thằng bé là sinh viên trao đổi Trung - Phi, chẳng qua là đã trở về nước từ lâu.”
Không ngờ là có bầu trước khi lập gia đình, nếu như tính theo thời gian thì lúc Lý Dung Dung sinh con cũng chỉ mới học đại học năm thứ hai mà thôi!
“Thật đúng là chuyện cười thế gian, tôi nhất định sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân này!” Bác cả ngay lập tức tức giận đến mức khuôn mặt già nua của ông ta cũng trở nên đỏ bừng: “Nếu như người thân bạn bè tôi mà biết được thì sau này cái mặt này của tôi phải để ở đâu đây?”
Phương Dạ cũng không nói nên lời, anh biết từ trước đến nay cả nhà bác cả vẫn luôn rất coi trọng thể diện, nếu như em họ thật sự muốn cưới Lý Dung Dung, một người có bầu trước khi lập gia đình vậy thì đoán chừng cả đời này của cậu ta sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được!
Dường như cha Lý đã đoán trước được phản ứng của đối phương: "Thông gia bình tĩnh một chút đừng nóng giận, chúng ta hãy thương lượng lại chuyện này một chút. Nếu ngại tiền hồi môn không đủ thì vẫn còn có thể bổ sung thêm nữa mà, cứ việc nói là được."
"Tôi không thể nào chấp nhận được điều đáng xấu hổ như vậy. Còn thương lượng cái rắm gì nữa, chúng ta đi thôi!" Rõ ràng là bác cả đã tức giận đến mức muốn đứng dậy rời khỏi đây ngay lập tức, cho dù cha Lý có thuyết phục như thế nào đi nữa cũng không thể lay chuyển được.
“Mấy người đứng lại cho tôi!” Lý Cương, người từ nãy đến giờ vẫn luôn án binh bất động, bỗng nhiên vỗ mạnh lên mặt bàn một cái: “Các người nói cưới là cưới, nói không cưới nữa là không cưới nữa. Chưa tới nửa ngày mà đã lật lọng rồi, tưởng nhà họ Lý của chúng tôi dễ bị bắt nạt lắm có phải không?”
“Người lật lọng phải là các người mới đúng chứ, tại sao trước đó không nói rõ chuyện của đứa nhỏ?” Bác cả tức giận nói.
“Được, nếu con trai ông không cưới em gái tôi thì cũng được thôi.” Lý Cương cười khẩy, nói: “Hôm nay chỉ cần trả đủ hết số tiền mà cậu ta nợ là được rồi.”
“Con trai tôi mượn tiền của cậu?” Bác gái vô cùng kinh ngạc nói: “Chuyện này hoàn toàn không thể nào xảy ra được. Bình thường ngay cả cửa nhà nó cũng không bước ra một bước nữa thì làm sao nó có thể vay tiền của cậu được chứ?”
“Không phải là cậu ta mượn tiền của tôi mà là của em gái tôi!” Lý Cương nói: “Cũng không quá nhiều, chỉ có hai trăm năm mươi ba vạn mà thôi”.
"Hai... hơn hai trăm vạn ư?"
Bác cả với bác gái nghe xong thì mắt đều trợn tròn lên hết!
“Không tin à?” Lý Cương cười khẩy rồi lấy một đống tài liệu từ trong túi xách ra, anh ta ném “bộp” một cái lên trên mặt bàn: “Đây là lịch sử trò chuyện và thông tin chuyển khoản của hai người họ. Tôi đã hỏi ý kiến của luật sư rồi, mặc dù không có viết giấy nợ, nhưng những thứ này cũng đã đủ làm bằng chứng rồi. Nếu các người không chịu trả lại, vậy thì hẹn gặp tại tòa!"
"Con trai, chuyện này... Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, chẳng phải con nói mỗi tháng có thể kiếm được một hai vạn bằng việc chơi chứng khoán sao, làm sao lại vay mượn người ta nhiều tiền như vậy chứ?" Bác gái giống như là rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục, bà ta túm lấy bả vai của Phương Đường lắc mạnh.
“Đừng ồn ào nữa, không phải chỉ thua lỗ có một ít tiền chứng khoán thôi sao, sớm muộn gì con cũng sẽ kiếm lại được!” Phương Đường hất tay mẹ mình ra.
“Hơn hai trăm vạn mà còn nói là ít sao?” Bác cả bực bội đến mức sắp nổi khùng: “Cho dù có bán cửa hàng quần áo đi chăng nữa thì cũng không gom đủ được nhiều tiền như vậy!”
Bác gái ngồi thụp xuống dưới đất gào khóc nức nở: "Trời ạ, rốt cuộc là kiếp trước tôi đã tạo nên cái nghiệt gì mà lại sinh ra một thằng con trai như vậy..."
“Chứ nếu không thì với điều kiện của con trai ông, có điểm nào có thể xứng với Dung Dung nhà tôi?” Cha Lý thả nhiên nói: “Điều kiện nhà tôi đưa ra là đã quá nhiều đãi ngộ cho nhà các người rồi, chẳng những không cần con trai các người cung cấp sính lễ mà còn cho thêm nhiều của hồi môn như vậy, các người nên thỏa mãn đi!"
"Ông thông gia, nghe tôi khuyên một câu này, nếu các người không trả nổi khoản tiền này, vậy thì cứ yên tâm cưới Dung Dung về thôi. Hơn hai trăm vạn này thật ra là tiền riêng của con bé, khoản nợ này coi như sẽ được xóa bỏ." Mẹ Lý nhân cơ hội này mà đóng vai hòa giải: "Nếu không được, vậy thì chỉ còn có thể gặp nhau ở trên tòa thôi, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của các người thôi!"
“Mẹ, mẹ nói nhiều với bọn người vô dụng như họ như vậy để làm gì chứ?” Lý Cương không nhịn được mà nói: “Nói một câu dứt khoát đi, hoặc là cưới em gái tôi, hoặc là trả tiền rồi cút đi!”
"Chuyện này... Chuyện này, chuyện này, chuyện này..." Sức lực toàn thân của bác cả cứ như bị rút hết sạch, ủ rũ chán nản ngồi xuống ghế một lần nữa.
Hơn hai trăm vạn, cho dù là có thể đi vay mượn được chăng nữa thì mất quá nhiều tiền cùng một lúc như vậy cũng đã khiến ông ta phải trả giá bằng chính mạng sống của mình rồi, nhưng nếu để cho con trai cưới Lý Dung Dung thì ông ta lại không cam lòng!
Hai bên rất khó phân xử là ai đúng ai sai, đứng trước tình huống như vậy, Phương Dạ biết mình không thể can thiệp vào nên chỉ có thể ngồi một bên mà hóng chuyện.
“Kết hôn hay là trả tiền, tôi cho các người một phút cuối cùng để cân nhắc.” Lý Cương không thể nhịn được nữa hét lên: “Đừng nghĩ tới chuyện kéo dài thời gian, ông đây không có nhiều thời gian nhàn rỗi để mà chơi đùa với các người đâu!”
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng gõ cửa, sau đó một người phục vụ đẩy cửa ra.
"Xin chào ngài, xin đừng làm ầm ĩ trong phòng riêng. Các vị đã làm ảnh hưởng tới khách ở phòng riêng bên cạnh rồi."
Bị phục vụ ngắt lời như vậy, Lý Cương lập tức cảm thấy rất mất mặt, vì vậy cười khẩy nói: "Đi ra ngoài đi ra ngoài, nhà họ Lý chúng tôi đang làm việc, nói chuyện lớn tiếng một chút thì có sao, cô nói với cái người bên cạnh đó tự tới đây mà nói chuyện với tôi!"
Người phục vụ hơi sợ hãi, vội vàng đóng cửa lại.
"Cũng gần hết một phút rồi, các người đã cân nhắc kỹ chưa?"
Bác cả nói: "Cưới Lý Dung Dung thì cũng có thể, nhưng chúng tôi nhất quyết không nhận đứa nhỏ này!"
“Không được, không ai có thể tách tôi ra khỏi con trai tôi hết!” Lý Dung Dung lớn tiếng phản đối.
Bác gái cũng nói: "Thằng bé cũng không phải là cháu của tôi, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi phải nuôi nó lớn?"
"Nếu không phải vì đứa nhỏ này, tôi cũng không muốn gả con gái tôi cho Phương Đường đâu. Đừng cho rằng con trai của các người ưu tú lắm!" Cha Lý cười khẩy nói: “Một người ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không có, còn học theo người ta chơi chứng khoán, ở trong mắt tôi chính là đồ ăn hại!"
Rầm!
Vừa dứt lời, cửa phòng riêng bị người ta đá một đá mở tung ra!
“Ai mà to gan như vậy, dám đá cửa của tôi?” Lý Cương nổi giận đùng đùng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy hai người đàn ông cường tráng mặc âu phục, mang giày da bước vào.
Sau khi nhìn thấy cơ bắp căng phồng dưới bộ âu phục của người đàn ông cường tráng thì Lý Cương lập tức im bặt.
Bôn ba lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, anh ta nhìn một cái là có thể nhận ra hai tên vệ sĩ cao cấp này nhất định là không dễ đối phó đâu!
Đánh thắng được hay không là một chuyện, mấu chốt là ông chủ đứng sau lưng những người này anh ta chắc chắn không chọc nổi, có thể thuê được vệ sĩ ở loại cấp bậc này thì thực lực chắc chắn là không nhỏ đâu.
“Mới vừa rồi là ai gọi cậu chủ nhà tôi tới?” Một vệ sĩ có vẻ mặt thờ ơ hỏi: “Mời đứng ra, hôm nay tôi cũng muốn xem người đó có bản lĩnh gì.”