Hôm nay là cuối tuần nên người tới khu thương mại rất đông, lại thêm hiệu ứng từ quán trà sữa Loan Loan mới khai trương kia cùng hai hàng người đẹp ăn mặc mát mẻ đó đứng phát phiếu ưu đãi, người xung quanh đã lập tức tụ lại thành một đám rất đông.
Rất nhanh sau đó, bảng chữ đèn led phía trên tên quán lại cho chạy một dòng chữ: ‘Tiệm mới khai trương, mỗi ngày tặng free năm nghìn phiếu giảm 20%, mỗi người tối đa hai tấm, tới trước được trước, phát hết sẽ ngưng!’
Sau khi nhìn thấy dòng chữ giảm 20%, đến cả những ông lão bà cụ ít chú ý tới cũng đều đi qua xếp hàng nhận phiếu.
Có mua trà sữa hay không cũng không đáng kể, trước hết cứ lấy được phiếu giảm giá đã rồi nói.
Mấy nhân viên của tiệm Vi Miêu Bất Lý nhìn thấy xong lại ngẩn người. Mỗi ngày phát năm nghìn phiếu ưu đãi, quán trà sữa Loan Loan này bán đắt như vậy sao?
Nhìn đoàn người đông kịt, trong lòng Lý Mộc Vân cảm thấy như đang nở hoa, cô ta lớn giọng nhắc nhở: "Xin mọi người đừng chen lấn, xếp hàng theo thứ tự mà nhận ưu đãi!"
Nhìn thấy cảnh tượng sôi nổi ở phía đối diện, Hạ Vi cũng có chút rối rắm trong lòng, mà chú Đạt lại ôn hòa nói: "Cô chủ, có thể đốt pháo được chưa?"
Trâu Lệ Lệ vội vàng nói: "Chị Vi, sức hút ở phía đối diện lớn quá, hay là chúng ta tạm thời tránh bão đi, hôm nào sẽ chạy thử nghiệm sau?"
Hạ Vi không hề do dự nói: "Như vậy... Hình như không tốt cho lắm, chị đã xem lịch rồi, mấy ngày sau là ngày xui không thích hợp để khai trương."
Người kinh doanh cũng có chút ít nào đó mê tín riêng, đặc biệt là chọn ngày mở cửa làm ăn.
Chú Đạt đề nghị: "Cô chủ, tôi thấy hay là hôm nay cứ khai trương đi. Nếu như khai trương ngày khác, có hơi xui đó."
Hạ Vi nghĩ cũng đúng, hơn nữa người cùng ngành vốn là oan gia, nếu như bị người ta đàn áp tinh thần rồi bản thân lại treo cờ trắng đình chiến lên thì cũng sẽ làm ảnh hưởng tới nhiệt huyết của nhân viên trong quán.
Không phải chỉ là trà sữa Loan Loan thôi sao, Hạ Vi tôi đây lại sợ mấy người chắc?
Sau khi nghĩ thông, mặt cô ta lại ngập tràn tự tin thêm lần nữa.
"Chú Đạt, đốt pháo!"
"Được rồi."
Nhìn thấy chú Đạt hùng hục đốt kíp nổ, Hạ Vi cùng vài nữ nhân viên tranh thủ đeo tai mèo của quán lên. Nhìn thấy mấy người bên cạnh mình đều chạy ra ngoài, Trâu Lệ Lệ lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vã chạy đi theo.
Chớp mắt đã không thấy người đâu nữa, chú Đạt bỗng bất ngờ liếc nhìn người kia một cái.
Bụp bụp bụp!
Tiếng pháo nổ vang trời vang lên lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Hạ Vi được Phương Dạ truyền vốn thì cũng vô cùng khá giả, pháo mua đều là hơn cả vạn, tiếng nổ một lần là vang dội trời đất.
"Ơ, sao thế kia, phía đối diện cũng có một quán trà sữa mới khai trương à?"
"Vi Miêu Bất Lý? Cái tên này hình như nghe có chút ý vị nha."
"Có lẽ là Vi Vi thích trà lúc trước nhỉ, tôi biết cô chủ quán xinh đẹp đó nè, trà sữa của tiệm cô ấy rất ngon."
Nhìn thấy khách cũ xếp hàng đều đồng loạt đưa mắt nhìn qua, Lý Mộc Vân cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Pháo cuối cùng cũng đốt xong, sáu nữ nhân viên xinh đẹp mặc đồng phục của cửa hàng cũng đi ra ngoài đón khách. Mặc dù các cô ấy không có mặc hở hàng như nhân viên của trà sữa Loan Loan, nhưng mà cũng rất thu hút tầm mắt của đàn ông.
Bọn họ ai cũng đều đeo tai mèo lông xù, thoạt nhìn vừa hoạt bát lại đáng yêu, rất dễ hấp dẫn tầm mắt của cánh mày râu quanh năm ru rú trong nhà và trẻ nhỏ, lúc này cũng có rất nhiều người vây xung quanh.
Hạ Vi không có ra bất cứ ưu đãi nào, bởi vì giá mà cô đưa ra là giá chốt trước giờ không đổi. Thương hiệu trà sữa Loan Loan một ly ít nhất là từ chín mươi nghìn trở lên, mà trà sữa Miêu Bất Lý chỉ cần ba mươi nghìn, trên khu phố sầm uất này đây quả thật là một cái giá vô cùng rẻ.
Bàn về quy mô thì quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý có hai tầng trên dưới, hoàn toàn ăn đứt trà sữa Loan Loan. Bàn về nhân viên và thái độ phục vụ thì đôi bên cũng không kém cạnh nhau bao nhiêu, mà còn so về giá cả và chất lượng thì trà sữa Loan Loan lại chẳng có đất chen chân.
Một bé trai mũm mĩm mua một cốc trà sữa Miêu Bất Lý đầu tiên, lúc đầu nhận được trà sữa thì lại bày ra vẻ mặt ghét bỏ, ánh mắt long lanh nói với cha mình: "Cha, màu trà sữa này xấu quá, con không muốn uống!"
Cha cậu nhóc rõ ràng cũng thất vọng với trà sữa của quán Vi Miêu Bất Lý này, nỗ lực cười gượng mà nói: "Con trai, là tự con nói muốn mua trà sữa ở đây, hay là con thử uống một ngụm đi, nếu quả thật uống không ngon thì chúng ta quay lại chỗ trà sữa Loan Loan phía đối diện được không?"
Bé trai đó rõ ràng là thấy không được vui, trà sữa nhìn ghê như vậy ai mà thèm uống chứ.
"Con không muốn, này là trà sữa quạ đen, lỡ như con uống vào bị đau bụng thì phải làm sao đây, cứ vứt đại đi không được sao?"
Mặc dù giọng nói của thằng bé không quá lớn, nhưng cũng người xung quanh cũng đều có thể nghe rõ, vốn dĩ có khách cũng đang muốn thử, nghe xong lại cũng tỏ vẻ do dự.
Người cha kia có hơi tức giận: "Thằng nhóc thối, giáo viên ở nhà trẻ không dạy con phải tiết kiệm à. Ba mươi nghìn không phải là tiền hả, cứ thế mà bỏ đi sao? Cục cưng nghe lời đi, ít nhất cũng uống thử một ngụm xem sao."
"Không uống là không uống, có đánh chết con cũng không uống." Bé trai đó liều mạng lắc đầu.
Nhìn thấy con trai không nghe lời, người cha cũng có vẻ không nhịn được nữa, giọng điệu cũng sắc nhọn lên: "Có phải là mày lại ngứa đòn rồi không, có tin tao quất mày ngay ở đây luôn không?"
Bé trai mạnh miệng nói: "Cha dám đánh con, về con sẽ mách lại với ông bà nội, bảo họ đánh cha!"
Lời này vừa nói ra đã khiến không ít người bật cười thành tiếng.
Người cha hoàn toàn bị chọc tức, được lắm, còn dám lôi ba mẹ anh ta ra, đây là cáo mượn oai hùm đúng không?
Bốp!
Anh ta giơ tay lên tát một cái thật mạnh vào mông của thằng bé.
"Hu hu hu, cha dám đánh con, hu hu hu..."
Mặc dù vùng mông là chỗ thịt nhiều, nhưng mà bị đánh một cái cũng có chút đau. Bé trai lập tức ngồi thụp xuống đất khóc lóc om sòm, cuối cùng cũng kinh động tới Hạ Vi đang đứng ngoài cửa tiệm.
Cô ta đi xuyên qua đám người đó, ngó chút đã nhìn thấy bé trai đang khóc lóc om sòm trên đất.
"Cậu bạn nhỏ à, sao em lại ngồi ở đây khóc thế?" Hạ Vi mỉm cười bế cậu nhóc lên.
Bé trai nước mắt nước mũi tèm lem nói: "Cha em bảo em uống trà sữa, em không muốn uống, ông ấy lại đánh em một cái lên mông!"
Hạ Vi dở khóc dở cười: "Là ly trà sữa Miêu Bất Lý trên tay em đó hả?"
"Vâng!" Bé trai gật đầu: "Chị gái, chị nhìn thử đi, trà sữa này đen thui thật sự khó coi, dĩ nhiên là em không dám uống."
Hạ Vi dịu dàng nói: "Cậu bạn nhỏ à, thực ra dù ly trà sữa này nhìn bên ngoài không xinh, nhưng mà mùi vị của nó là ngon vô địch đó. Em tin lời chị thử một ngụm đi, nếu quả thật không ngon thì chị gái sẽ không lấy tiền, trả tiền lại cho cha của em, còn sẽ mời em uống mùi khác nữa chịu không?"
Bé trai lau nước mắt nói: "Chị gái, thật sự là uống rất ngon ạ?"
Hạ Vi gật đầu: "Thật sự uống rất ngon, mặc dù chị gái là cửa hàng trưởng, nhưng mà tự mình ngày nào cũng đều nhịn không được phải uống vài ly nữa cơ."
Đám người đứng xem nghe được câu này lập tức bàn tán xôn xao.
"Hóa ra người đẹp này chính là cửa hàng trưởng à?"
"Cái gì mà tự mình nhịn không được phải uống vài ly chứ, nói chuyện giả trân, trà sữa đó thật sự ngon như vậy sao? "
"Khụ, đồ uống của mình thì dĩ nhiên phải khoác lác khen ngon rồi, trà sữa đen thui như này nhìn thôi đã thấy dội, làm gì mà ngon được chứ."
"Chả trách sao lại đặt tên quán là Miêu Bất Lý, đến mèo còn không thèm nữa thì huống chi là người."
"Đúng đó, người nào đặt tên này nhất định là đầu óc bị lủng lỗ rồi, ha ha ha ha..."