Sau khi người lớn hai nhà ngồi vào chỗ của mình trong phòng khách xa hoa rộng rãi, họ bắt đầu chính thức bàn chuyện cưới gả.
Phương Đường thân mật ôm lấy Lý Dung Dung ngồi trên sô pha, vẻ mặt của hai người đều vô cùng ngọt ngào, thỉnh thoảng còn thì thầm khe khẽ vài câu.
Cha Lý đeo một sợi xích vàng trên cổ, mỉm cười nói: "Nếu bọn nhỏ hòa hợp với nhau thì tôi đây cũng nói thẳng, điều kiện của tôi không cao, năm mươi vạn tiền quà cáp, một chiếc xe trên dưới sáu mươi vạn và một ngôi nhà ít nhất một trăm năm mươi mét vuông ở trong thành phố Hoa Hải, hai ông bà thông gia cảm thấy thế nào?"
"Hả?" Sau khi nghe ba điều kiện, cằm của bác cả và bác gái đều sắp rơi xuống đất.
Mấy năm nay việc buôn bán của bọn họ quả thật cũng có lời, nhưng mà chỉ hơn một trăm vạn mà thôi, hai điều kiện phía trước thì miễn cưỡng có thể làm được, nhưng đến cái thứ ba thì nghĩ cũng không dám nghĩ đến!
"Hai người ngại ít ư?" Cha Lý thấy vẻ mặt của hai người không đúng, nhanh chóng hỏi lại.
"Không phải không phải thế, có thể để cho chúng tôi suy nghĩ một chút được không?" Bác cả vừa lau mồ hôi lạnh vừa gượng cười nói.
"Ông bà thông gia không cần lo lắng đâu, nếu không thì như vầy đi, tôi thêm bốn mươi vạn nữa, sửa thành đưa chiếc xe một trăm vạn, được chứ?" Cha Lý thoải mái nói.
Bác cả và bác gái cuối cùng cũng hiểu được, mấy thứ vừa nói đều là của hồi môn của Lý Dung Dung à?
"Được được được, quả thật là quá được rồi!"
"Vậy cứ quyết định thế nhé?" Cha Lý cười nói: "Đêm nay tôi mời, chúng ta không say không về…"
Sau khi đi ra khỏi nhà họ Lý, cả nhà bác cả đều vui vẻ, cái đuôi của bác gái sắp vểnh lên tận trời rồi.
Lý Dung Dung vừa có tiền vừa có nhan sắc, quan trọng là cha mẹ còn vô cùng hào phóng, con trai lại có thể cưới được cô con dâu hoàn hảo như vậy, bọn họ dù có nằm mơ cũng không ngờ đến!
Sau khi trở về là có thể khoe khoang một phen trước mặt thân thích và bạn bè, thật là đáng mừng mà!
Không giống với bọn họ, Phương Dạ vẫn cảm thấy nhà họ Lý có chút là lạ, điều kiện của con gái tốt như thế, vậy mà lại gả cô ta cho một tên bạn trai quen qua mạng, không cần một chút sính lễ nào thì không nói, còn đưa ra của hồi môn giá trị xa xỉ. Rốt cuộc là chuyện tốt gì đây?
Gương mặt Phương Đường bình thường, dáng người lại béo mập, tính tình chất phác ít nói, nếu không phải như vì tiền thì rốt cuộc Lý Dung Dung muốn cái gì ở cậu ta?
Chỉ có điều anh cũng không nói ra những nghi ngờ này, miễn cho bác cả bọn họ nói anh ghen tị.
Cha Lý đặt luôn tiệc rượu ở khách sạn Âu Lan.
Trong lúc chờ đợi nhà họ Lý đến, Phương Dạ rảnh rỗi đến mức buồn chán, lấy điện thoại di động ra mở Vưu Ngư lên.
Độ hot trong livestream của Thẩm Nghiên Nhi bây giờ là hơn ba trăm vạn, chị cả mới trong lĩnh vực sắc đẹp quả nhiên là danh bất hư truyền.
Nhìn bối cảnh thì dường như cô không ở trong nhà, mà là ở bên ngoài một khách sạn, hơn nữa bên cạnh còn có một người đẹp khác.
"Xin chào mọi người, hôm nay tôi sẽ hợp tác với Hi Nhi trong một hoạt động bên ngoài, thưởng thức hải sản nổi tiếng nhất tại khách sạn Âu Lan. Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm loại hình thức livestream này, hy vọng mọi người sẽ yêu thích!"
"Đây không phải là streamer Hi Nhi, người đầu tiên bị thua PK ngày hôm qua sao? Hai người đó lại hợp tác với nhau nhanh như vậy ư?" Phương Dạ cảm thấy có hơi kì lạ.
Hai người đẹp quả thật là xinh đẹp động lòng người, động tác hai người nhấm nháp món ăn ngon quá hấp dẫn, không giống một số mukbang làm người ta buồn nôn, cho nên đã khiến không ít fan cuồng liên tục tặng quà.
Phương Dạ đang xem đến hăng say thì bác cả đột nhiên xáp lại.
"Phương Dạ, con đang coi cái gì đấy?"
Phương Dạ cười nói: "Không có gì ạ, đang xem livestream thôi."
"Chậc chậc chậc, bác thấy là con đang xem gái xinh hả?" Bác cả nói lời thấm thía: "Phương Dạ à, đừng trách bác cả con dông dài, con xem mấy thứ như này hoàn toàn là đang mê muội mất cả lý trí, streamer trong điện thoại dù có xinh đẹp thì cũng chỉ là streamer mà thôi, không có chút quan hệ nào với con cả, cô ta vĩnh viễn cũng không thể trở thành bạn gái của con đâu. Bác có ông bạn cũ, con trai ông ấy tặng cho streamer mấy chục vạn, người ta chỉ nói cảm ơn vài câu, ngay cả gặp mặt cũng không chịu gặp, thiếu chút nữa đã khiến cha nó tức chết rồi!"
"Đã biết rồi bác, con chỉ giết thời gian thôi, một lát sẽ không xem nữa." Phương Dạ cũng không biết nói gì với sự "quan tâm" của bác cả, đành phải nói qua loa.
"Con hiểu được là tốt rồi, có thời gian rảnh thì học tập em trai của con đấy, nó mới là tấm gương cuộc đời của con!" Bác gái vênh váo nói: "Tình yêu và sự nghiệp đều có đủ, còn lấy được nhiều đồ cưới như vậy, tùy tiện lấy một món trong đó là đủ cho con phấn đấu cả đời, cũng không đúng, nói không chừng căn nhà rộng một trăm năm mươi mét vuông kia con có phấn đấu đến ba đời cũng không mua được!"
"Đúng vậy, nếu là căn nhà ở trung tâm thành phố Hoa Hải thì cũng có giá khoảng vài trăm vạn đấy, hơn một ngàn vạn cũng có thể!"
Hai người kẻ xướng người họa, vừa khoe khoang con trai nhà mình vừa không quên giẫm cháu trai một cái, khiến cho Phương Dạ vô cùng buồn bực, ngay cả hứng thú xem người đẹp ăn cơm cũng không còn nữa.
Anh tiện tay tặng cho Thẩm Nghiên Nhi một trăm cái tên lửa siêu cấp, sau đó rời khỏi Ngư Vưu.
Anh dường như đã quên mất một việc, tài khoản mà mình đang dùng không phải là cái "Tôi Thật Chính Trực" lúc trước…
"Cà Tím Xào Cay đã tặng streamer Nghiên Nhi tên lửa siêu cấp*100!"
Nhìn thấy dòng chữ chạy qua màn hình, Thẩm Nghiên Nhi lập tức rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Vẻ mặt của cô ấy từ nghi ngờ biến thành kinh ngạc, sau đó lại từ kinh ngạc trở thành giận dữ!
"Ngại quá, tôi ra ngoài một chút!"
Thẩm Nghiên Nhi cắn môi, vội vàng rời khỏi căn phòng.
Thấy cô đã rời đi, Hi Nhi lập tức nhấn tạm dừng hình ảnh livestream: "Vậy nghỉ ngơi một chút nhé, mọi người nghe nhạc trước, tôi đi trang điểm lại."
Sau khi Hi Nhi khóa trái cửa toilet thì lấy điện thoại di động ra bấm số, không lâu sau đã kết nối được.
"Này! Anh Tống, tôi đã chuẩn bị đồ xong rồi… Yên tâm đi, thuốc này là tôi nhờ bạn bè mang từ Tây Ban Nha về đấy, hiệu quả có tiêu chuẩn nhất định, cam đoan sẽ không có sai sót nào, ngày hôm sau cô ta sẽ không nhớ gì cả… Đúng đúng đúng, anh ở trong phòng chờ chúng tôi là được, cúp máy trước nhé, cô ta trở lại nhanh thôi…"
Cùng lúc đó, Phương Dạ nhận được điện thoại do Thẩm Nghiên Nhi gọi đến.
"Alo, bạn học cũ, tìm tôi có việc gì sao?"
"Phương Dạ, tại sao cậu lại phải lừa tôi, cậu rõ ràng là Tôi Thật Chính Trực!" Thẩm Nghiên Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu có biết tôi hận nhất là người nói dối hay không, đặc biệt là đàn ông!"
"Làm sao cậu biết được?" Phương Dạ nhất thời sững sờ.
"Vừa rồi cậu quên đổi tài khoản rồi, bạn học cũ thân yêu ạ!" Thẩm Nghiên Nhi oán hận nói.
Phương Dạ bây giờ chỉ có thể nở một nụ cười: "A ha ha ha, thì ra là như vậy à…"
"Nói cho tôi biết chỗ của cậu, ngay lập tức!"
Phương Dạ lập tức cảnh giác: "Cậu hỏi cái này làm gì, đến đánh tôi ư?"
"Đúng, cậu có dám nói cho tôi biết không?"
"Bây giờ không phải cậu đang livestream sao, có thể bỏ đi được à?"
"Không cần cậu lo, nói cho tôi biết nhanh lên đi!"
"Được rồi, thật ra tôi đang ở khách sạn Âu Lan…" Phương Dạ không còn cách nào khác, đành phải nói số phòng cho cô ấy.
Sau khi cúp điện thoại, bác cả loáng thoáng nghe được giọng của Thẩm Nghiên Nhi lại bắt đầu hóng chuyện: "Sao thế, theo đuổi con gái lại vấp phải trắc trở à?"
"Đúng vậy ạ, người ta chê con chỉ là một tên giao hàng." Phương Dạ nhún vai.
Nếu cả nhà bác cả thích tỏ ra hơn người, vậy cứ để bọn họ thể hiện đủ là được.
"Đáng đời con chưa, cái gì không tốt lại đi làm cái này, đi giao hàng thì có thể có tương lai gì, còn không bằng đến nhà xưởng làm công nhân…" Bác gái tiếp tục châm chọc, chỉ cần có thể nhìn thấy cháu trai cam chịu là bà ta đã vui vẻ cực kỳ.
Ngay lúc Phương Dạ đang đau khổ nhẫn nhịn, cửa phòng bị đẩy ra, đoàn người nhà họ Lý đi vào.
Điều khiến ba người nhà bác cả cực kỳ khó hiểu là trong tay Lý Dung Dung lại dắt theo một bé trai con lai tầm bốn năm tuổi, tóc nó hơi xoăn, môi khá dày và cong, mà bắt mắt nhất lại là màu da xen lẫn giữa da vàng và da đen kia.
Ngoại trừ bé trai, phía sau Lý Dung Dung còn có một người đàn ông mặc áo phông hoa và quần đi biển, mặt mày có nét khá giống với cha Lý, có điều lại là dáng vẻ lưu manh, thoạt trông như dân xã hội đen vậy.
"Ngại qua, vừa nãy bị kẹt xe." Sau khi ngồi xuống, cha Lý bắt đầu giới thiệu người đến sau: "Đây là Lý Cương, anh trai của Dung Dung, buôn bán cát đá nhỏ trong thành phố."
Lý Cương không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua đám người Phương Đường, ánh mắt của anh ta rất sắc bén, sợi xích vàng trên cổ còn to hơn cả cha mình, trên tay còn có hình xăm rồng và hổ, vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành gì.
Ngoại trừ Phương Dạ xem như không thấy anh ta, ba người bác cả đều bị nhìn đến sợ hãi trong lòng, ngay cả ý muốn hỏi lai lịch của bé trai cũng gắng gượng rút lại.
Mẹ Lý cảm thấy hơi tẻ nhạt, cười nói: "Thằng con lớn của tôi cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi không thích nói chuyện, mong mọi người không trách móc."
Phương Dạ lạnh lùng cười thầm, ông cậu này trông như dân xã hội đen, hẳn là không phải không thích nói chuyện, mà là sợ vừa mở miệng đã dọa người ta đúng không?
Bác cả và bác gái đã buôn bán nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng biết rằng bối cảnh của người có thể buôn bán cát đá chắc chắn không đơn giản, bọn họ nhanh chóng lắc đầu nói: "Không có đâu!"
"Gọi người đưa thức ăn lên đi, đừng để cho ông bà thông gia đói bụng." Cha Lý dường như cũng không có ý muốn giới thiệu bé trai con lai.
Sau từng đĩa thức ăn thơm ngon được đưa lên bàn, bầu không khí có hơi gượng gạo rốt cuộc cũng náo nhiệt hơn một chút, cha Lý và mẹ Lý vô cùng nhiệt tình gắp thức ăn hay mời rượu cho khách, Lý Cường tự ăn uống, còn Lý Dung Dung vẫn luôn trông nom cho bé trai kia ăn cơm, không có thời gian để ý đến chồng chưa cưới của mình.
Bé trai vô cùng nghịch ngợm, ngồi trên ghế nhưng vẫn không ngừng làm mấy động tác nhỏ, hơn nữa còn thích giận dỗi, cứ không vừa ý là lại lớn tiếng ầm ĩ.
Sau khi uống được vài chén rượu trắng thì lòng can đảm của bác cả dần tăng lên.
Ông ta nhìn Lý Dung Dung đang dốc lòng chăm sóc cho bé trai, tuy rằng trong đầu có một vài suy nghĩ cực kỳ không tốt, nhưng vẫn cố gắng cười nói: "Dung Dung à, bé trai này là họ hàng của cháu sao?"
Bé trai nghiêng đầu nhìn thoáng qua bác cả, vẻ mặt bực bội nói: "Mẹ ơi, người đần độn này là ai vậy?"
Giọng nói non nớt tuy rằng không lớn, nhưng vẫn có thể khiến cho cả phòng đều nghe rất rõ ràng.
Phụt!
Phương Dạ đang ăn canh đột nhiên phun ra, bác gái thì suýt nữa chọt đũa vào trong lỗ mũi của mình, còn Phương Đường thì sắc mặt chỉ hơi tái nhợt thôi…
Đứa bé con lai này vậy mà lại là con trai của Lý Dung Dung ư?