Lúc ăn được một nửa, bác cả cố ý hỏi: "Phương Dạ à, bác nghe cha con nói rằng con vừa đi học vừa làm việc bán thời gian, là dạy người ta học bổ túc hay là cái gì?"
Phương Dạ thành thật đáp lại: "Không phải là dạy bổ túc, là làm giao hàng ở quán cà phê ạ."
"Giao hàng?"
Bác cả và bác gái nhìn nhau cười, đối với bọn họ mà nói, tin tức này thật sự là hả lòng hả dạ!
"Không thể nào, con đường đường là một sinh viên mà lại đi làm công việc như thế này, đây không phải là đang lãng phí học phí mà cha mẹ con vất vả gom góp hay sao?" Bác gái cười giả tạo, nói: "Tốt hơn hết là học tập em trai của con ấy, tự nó chơi chứng khoán ở nhà, một tháng tùy tiện cũng có thể kiếm hơn ba vạn, con giao hàng thì tiền lương một tháng là bao nhiêu?"
"Hai ngàn." Phương Dạ nói: "Lương thử việc là một ngàn, tháng này vừa được tăng thêm một ngàn."
"Bác đã nói rồi mà, không bằng cả số lẻ của em trai con nữa!" Bác gái vỗ đùi: "Đầu năm nay sinh viên không có giá trị gì, may mắn là năm đó Phương Đường không thi đậu."
Phương Dạ chỉ lớn hơn Phương Đường hai tháng tuổi mà thôi, điều canh cánh trong lòng bác cả và bác gái từ trước đến giờ chính là đứa cháu trai bọn họ coi thường lại thi đậu đại học Hoa Hải, mà đứa con trai cưng của bọn họ ngay cả đại học cũng không đậu.
Bác gái vốn định để cậu ta kế thừa sự nghiệp của gia đình, thế nhưng Phương Đường lại chẳng hề thích thú với cửa hàng bán quần áo, cứ ở lì trong nhà.
Hơn ba tháng trước, Phương Đường đột nhiên thích chơi chứng khoán, cầm của cha mẹ hai mươi vạn để mua cổ phiếu, bác cả và bác gái không biết gì về cổ phiếu cả, cũng không biết con trai lỗ hay lời.
Có điều theo lời Phương Đường nói, cổ phiếu mà cậu ta mua cứ tăng mãi không ngừng, hàng tháng đều có thể kiếm được một hai vạn, bác gái vì để thổi phồng con trai và ra oai trước mặt cháu trai một phen, dứt khoát bỏ thêm một khoản giúp cậu ta.
"Cháu trai à, tuổi của con cũng không nhỏ nữa, ở trường học có quen bạn gái chưa?" Bác gái cảm thấy còn chưa thể hiện đủ sự ưu tú, đột nhiên hỏi thêm.
"Vẫn chưa có ạ."
"Không thể nào, con cũng sắp tốt nghiệp rồi mà ngay cả một người bạn gái còn chưa tìm được?" Bác cả ra vẻ kinh ngạc: "Mọi người đều nói tìm bạn gái trong trường học sẽ dễ dàng hơn ở ngoài xã hội."
"Khụ, một tháng em trai của ông chỉ cho cháu trai một chút tiền sinh hoạt như vậy, tìm không được bạn gái cũng là bình thường." Bác gái cười nói: "Bây giờ mấy đứa con gái không giống chúng ta hồi đó đâu, đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, mua đồ trang điểm này, mọi thứ đều là tiền cả đấy!"
"Thế cũng đúng." Bác cả vui sướng, lấy điện thoại di động ra, nhấn mở một tấm hình: "Phương Dạ con xem, đây là bạn gái của em trai con đấy, xinh đẹp không?"
Phương Dạ cúi đầu nhìn, quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa dáng người cũng không tệ, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm.
"Rất được."
Bác cả tự hào nói: "Đây là bản lĩnh của em trai con, không bước chân ra khỏi nhà cũng có thể kiếm tiền, còn kiếm được cả bạn gái!"
Không bước chân ra khỏi nhà?
Phương Dạ lập tức lộ ra vẻ mặt kì lạ, nói như vậy Phương Đường yêu qua mạng?
"Con đừng hâm mộ em trai con quá, điều kiện của cô gái này thật sự rất tốt đấy." Bác gái tiếp lời, nói: "Người ta là dân bản xứ ở Hoa Hải, có nhà lầu, năm nay vừa mới hai mươi lăm tuổi thôi!"
Vừa mới hai mươi lăm tuổi, so ra chỉ lớn hơn Phương Đường ba tuổi mà thôi…
Phương Đường tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt đã tràn đầy vẻ đắc chí không thể che giấu được.
"Vậy Phương Đường và em dâu đã gặp mặt chưa?" Phương Dạ hỏi.
"Này, mỗi tối bọn nó đều gọi video nói chuyện phiếm đấy, ngọt ngấy lắm cơ." Bác gái cười nói.
"À, thì ra là vậy." Phương Dạ không tỏ rõ ý kiến.
Cả nhà bác cả ăn bữa cơm này cực kỳ vui vẻ, có điều vẫn để thừa lại không ít đồ ăn, theo quy định của Haidilao, những đồ ăn này dù chưa động đến vẫn không được trả lại.
Sau khi ăn xong, Phương Dạ rung chuông gọi nhân viên phục vụ đến.
"Thưa anh, tổng số tiền phải trả là hai ngàn bảy trăm lẻ chín đồng, xin hỏi là ai trả tiền ạ?"
Nhìn thấy hóa đơn thật dài trong tay nhân viên phục vụ, Phương Đường vẫn tiếp tục chơi điện thoại, còn bác cả và bác gái mặt không đổi sắc, nhìn xem Phương Dạ xử lý như thế nào.
Ăn một bữa đã ăn cả tháng tiền lương, nếu nó cảm thấy đau lòng không muốn trả tiền thì lại có thể giễu cợt một lần nữa.
Chỉ có điều nếu để cho mình trả hai ngàn này thật, hình như cũng có chút đau lòng…
"Tôi trả."
Khiến bọn họ thất vọng là cháu trai lại ngay lập tức lấy điện thoại di động ra trả tiền, dường như chẳng quan tâm đến chút tiền cho bữa cơm này.
Bác gái lạnh lùng hừ một tiếng trong lòng, bà ta cho rằng Phương Dạ đang cố gắng nhịn xuống mà thôi. Trên mặt thì như không có việc gì, thật ra trong lòng lại đang rỉ máu!
Sau khi trả tiền xong, Phương Dạ cũng không bảo nhân viên phục vụ đóng gói đồ ăn còn thừa lại.
Tổng cộng vẫn chưa đến ba ngàn, đương nhiên là anh không so đo mấy thứ này, dù sao nhà hàng này còn phải trả tiền thuê cho anh mà.
Bác cả khó hiểu nói: "Sao thằng nhóc này lại không đóng gói lại vậy?"
Còn đến năm sáu dĩa thức ăn đấy, ông ta tuy rằng là dân buôn bán, nhưng sẽ không ném mấy trăm đồng xuống nước đâu.
"Hẳn là sợ chúng ta khinh thường bọn họ, rõ ràng là không có tiền mà còn giả vờ làm người có tiền!" Bác gái lạnh lùng hừ mữi: "Ông chờ xem, một bữa ăn đã tốn của nó ba ngàn, nói không chừng nửa tháng sau ngay cả cơm cũng không ăn nổi, tôi nghe nói tiền sinh hoạt một tháng của nó chỉ có năm trăm thôi."
"Năm trăm thì có hơi ít, khó trách nó lại phải đi giao hàng…"
Phương Dạ không thay đổi sắc mặt, nói: "Bác cả, kế hoạch tiếp theo của mọi người là muốn đi đâu?"
"Trước tiên là tìm một khách sạn tốt để bỏ hành lý đã, sau đó đến thăm nhà em dâu tương lai của con."
Trên đường Kim Đỉnh vốn có mấy khách sạn hạng sao, vì thể hiện khả năng kinh tế của nhà mình, bác cả đã chọn khách sạn Âu Lan được đánh giá cao nhất.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Phương Dạ chở bọn họ đến phía đông của thành phố, nhà của bạn gái em họ Lý Dung Dung ở nơi này.
Bởi vì là dân bản xứ của Hoa Hải, nên nhà họ Lý xây được một biệt thự bốn tầng rộng hơn ba trăm mét vuông, còn có một khoảng sân rất to.
Xem tình hình này thì hẳn là xuất thân của Lý Dung Dung không thấp, thậm chí còn cao hơn nhiều so với nhà bác cả, một người đẹp như vậy hẳn phải có nhiều người theo đuổi lắm mới đúng, Phương Dạ cũng không nghĩ ra em họ làm sao theo đuổi được cô ấy.
Sau khi đỗ chiếc Highlander ở ven đường, anh vốn định ngồi trên xe ngủ một giấc ngắn, không ngờ Phương Đường vừa gõ cửa, cánh cửa bằng thép không gỉ vậy mà lại tự mở ra, sau đó một con chó lai sói hung dữ phóng ra ngoài, sủa lớn!
Nhìn thấy cả nhà bác cả chật vật chạy trốn, Phương Dạ đương nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn, anh mở cửa xuống xe, sải một bước dài đến chắn trước mặt bác gái.
Con chó lai ra vẻ như muốn xông lên, kết quả bị Phương Dạ đá một cái vào bụng, thảm thiết kêu một tiếng rồi bay ra xa khoảng bốn năm mét.
Bởi vì anh đã cố ý khống chế lực chân nên con chó lai cũng không bị thương gì, xoay người một cái rồi đứng lên ngay, nó biết đối phương không dễ chọc vào, đành phải cụp đuôi chạy vào trong sân.
Bác cả còn chưa hết hoảng sợ nhanh chóng chạy lại đỡ vợ mình, còn Phương Đường cũng bị dọa quá mức, trước yêu cầu nhất trí của bọn họ, Phương Dạ đành phải vào nhà cùng.
Con chó lai đã bị chủ xích lại, Lý Dung Dung mặc một chiếc váy màu trắng đứng trong sân, bên cạnh còn có một chiếc xe Land Rover Range Rover và một chiếc xe Prado đang đỗ.
Phương Dạ đánh giá một chút, người tuy rằng không được xinh đẹp như trong ảnh chụp, nhưng dáng vẻ vẫn khá xinh…