“Đại ca, chúng tôi đến để tìm anh Long vay tiền.”
Phó Minh cười hì hì, lấy ra một bao thuốc, chia quanh một vòng.
“Ai giới thiệu bọn mày đến?” Người đàn ông đầu trọc thấy thuốc cũng không tệ, sắc mặt cũng dịu xuống.
Phương Dạ nói: “Là Phương Viêm giới thiệu cho.”
“Ồ? Bọn mày cũng là do ông Phương giới thiệu đến à?”
Phương Dạ lập tức híp mắt lại: “Sao vậy, tối nay còn có người khác do Phương Viêm giới thiệu đến vay tiền sao?
“Là một ông già lái xe điện, đã vào rất lâu rồi.” Một người đàn ông vừa hút mây thổi khói vừa nói.
Phó Minh cười nói: “Mấy vị đại ca, bọn em cũng là lần đầu tiên đến vay tiền anh Long, không biết có quy củ đặc biệt gì, nói cho bọn em biết với được không?”
Người đầu trọc nói: “Nếu đã do ông Phương giới thiệu thì thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần cầm theo thẻ căn cước là được. Nếu như vay dưới một trăm nghìn, năm phút là có thể làm xong thủ tục, cầm được tiền.”
Phó Minh nói: “Nhanh thế sao, vậy thì vì sao ông già trước đó đến bây giờ còn chưa ra?”
Người đầu trọc hừ lạnh nói: “Sao tao biết được. Tự mày vào đó xem thử là biết được ngay mà?”
“Vậy cũng đúng. Thế bọn em vào trước đây.”
“Ừm, vào cổng thì đi thẳng một mạch, nhìn thấy một cái ao thì rẻ trái là tới. Anh Long ở tầng hai.”
“Dạ được, cảm ơn nhiều.”
Sau khi hai người đi vào, đột nhiên có một người đàn ông hỏi: “Anh Nam, hình như chúng ta quên lục soát người rồi phải không?”
Người đầu trọc cười nói: “Haizz, chỉ là hai tên ngốc gầy gộc, có cái gì để lục soát. Nào nào nào, chúng ta tiếp tục uống!”
Sau khi vào cổng, Phương Dạ mới biết xưởng sửa chữa ô tô này trông to hơn bề ngoài. Trên khoảng đất trống đậu đầy xe ô tô cũ bỏ đi. Cách xa mà vẫn có thể ngửi thấy mùi gỉ sắt và mùi dầu máy gay mũi…
Tại một tòa nhà bốn tầng trong xưởng sửa chữa ô tô, Phương Vân cả người ướt đẫm đang ngồi trên sô pha sốt ruột chờ đợi.
Ở chỗ cách ông ấy không xa, có mấy người đàn ông đang vây quanh một cái bàn chơi bài ba cây.
Phương Vân đã ngồi đây rất lâu rồi. Đàn em của Phì Trùng chỉ nói là anh Long đang bận, còn cụ thể bận chuyện gì, phải bận đến khi nào thì lại một mực không nói. Ông ấy chỉ có thể ngồi chờ trong vô vọng.
Cạch!
Cửa phòng giám đốc cuối cùng cũng mở ra. Có một nữ thư ký mặt mày đỏ ửng đi ra, làm cho mấy người đàn ông ngắm trộm không dứt.
“Ông Phương đúng không, anh Long gọi ông vào.”
“Được, cảm ơn!”
Phương Vân thở phào một hơi như trút được gánh nặng, đi theo cô ta vào phòng làm việc.
Đằng sau bàn giám đốc lộn xộn không thể tả, có một người đàn ông mặt mập tai to đang sửa sang lại quần tây. Dường như trong không khí vẫn còn sót lại một chút mùi tanh…
“Ông Phương đúng không? Mời ngồi.”
“Cảm ơn.” Phương Vân vừa ngồi xuống, lập tức cảm thấy trên mông có chút lấn cấn. Ông ấy giơ tay ra sờ, thế mà lại là một chiếc quần tất đen bị xé nát bét…
Ông ấy bình tĩnh vứt chiếc tất chân xuống dưới đất, sau đó ngồi ngay ngắn lại.
Phì Trùng đốt một điếu thuốc, hút một hơi: “Nghe nói là Phương Viêm giới thiệu ông đến?”
Phương Vân gật đầu: “Đúng vậy. Anh ấy là anh cả ruột của tôi.”
“À, thì ra là anh em ruột, ha ha ha ha.” Phì Trùng cười ha hả: “Nói đi, ông muốn vay bao nhiêu?”
Phương Vân giơ ra hai ngón tay: “Tôi muốn vay hai mươi nghìn.”
Phì Trùng nheo mắt thành một đường: “Chỉ hai mươi nghìn thôi sao?”
Phương Vân trả lời: “Đúng thế, hai mươi nghìn là đủ rồi.”
“Vậy được thôi, có đem thẻ căn cước đến chứ?”
“Có đem.” Phương Vân vội vàng lấy ví tiền còn đang nhỏ nước trong túi ra, rút thẻ căn cước ra, đặt lên mặt bàn.
Dường như Phì Trùng không muốn đụng vào cái thẻ căn cước ướt nhẹp kia, chỉ búng tay một cái, nữ thư ký đã lắc eo đi qua.
“Kiểm tra thẻ căn cước, không có vấn đề gì thì dẫn ông Phương đi chụp ảnh, sau đó đi photocopy ký hợp đồng, lấy hai mươi vạn đưa ông ấy.”
“Vâng, anh Long.” Nữ thư ký cười quyến rũ, cầm lấy thẻ căn cước, tùy tiện nhìn lướt vài cái rồi nói với Phương Vân: “Ông Phương, mời theo tôi qua sát vách chụp ảnh.”
Phương Vân có chút không hiểu vì sao, vừa đi vừa hỏi: “Không phải vay tiền chỉ cần viết giấy vay nợ là được rồi sao? Còn phải chụp ảnh gì thế?”
Nữ thư ký giải thích: “Chỉ là làm theo trình tự, chụp một bức cầm mặt trước của thẻ căn cước mà thôi, không mất bao nhiêu thời gian.”
“Vậy được.”
Sau khi ở trong một căn phòng nhỏ chụp ảnh xong, Phương Vân vừa đi ra, đã nhìn thấy một người đàn ông đầu húi cua dẫn theo một nữ sinh mười sáu, mười bảy tuổi đến.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt của nữ sinh đó, Phương Vân trực tiếp kêu ra tiếng: “Lâm Viện, sao cháu lại ở đây?”
Lâm Viện ngẩng đầu nhìn, ông chú ướt sũng này hình như có chút quen mắt.
“Chú, chú là?”
“Chú là chú Phương của cháu đây, công nhân lâu năm của cha cháu, quên mất chú rồi à?”
Sắc mặt Lâm Viện đột nhiên trắng bệch. Cô ta nằm mơ cũng không ngờ lại gặp phải công nhân của cha ở cái nơi này!
“Chào… chào chú Phương.”
Phương Vân nghi ngờ nói: “Viện Viện, cháu ở đây làm gì?”
Người đàn ông đầu húi cua kỳ quái nói: “Đến chỗ anh Long còn có thể làm gì? Đương nhiên là vay tiền rồi!”
Phương Vân kinh ngạc nói: “Viện Viện, thì ra cháu đến để vay tiền à, vì sao vậy?”
Người đàn ông đầu húi cua không kiên nhẫn nói: “Ông già, ông nói nhảm nhiều vậy làm gì? Ông có thể vay tiền, chẳng lẽ không cho người khác vay? Mau tránh ra, đừng làm ông đây chậm trễ việc chụp ảnh.”
Phương Vân hỏi: “Chụp ảnh gì, cũng là ảnh cầm thẻ căn cước sao?”
Người đàn ông đầu húi cua cười đểu: “Đương nhiên là ảnh cầm thẻ căn cước, chẳng qua là có chút không quá giống với ông.”
“Chỗ nào không giống?”
“Ông nhiều hơn cô ta một bộ đồ. Đã hiểu chưa ông già, ha ha ha ha!” Người đàn ông đầu húi cua cười xấu xa không ngớt. Còn Lâm Viện thì đỏ bừng mặt.
Sắc mặt Phương Vân thay đổi: “Không phải chứ, sao có thể chụp loại ảnh này. Rồi sau này người ta làm sao gả đi?”
Người đàn ông đầu húi cua chửi một câu: “Ông già cổ hủ cút qua một bên đi, ông đây lười giải thích với ông!”
Nữ thư ký giải thích: “Ông Phương, đây là quy định của công ty chúng tôi. Hễ là nữ sinh vay tiền, đều phải chụp loại ảnh này. Bởi vì các cô ấy không có thu nhập. Chỉ là một cách phòng ngừa quỵt nợ mà thôi.”
Phương Vân lắc đầu nói: “Không được, không được. Cha nó tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Lâm Viện nói: “Chú Lâm, vay tiền là chuyện của một mình cháu, không hề liên quan gì đến cha cháu!”
Người đàn ông đầu húi cua cười lạnh nói: “Nghe thấy chưa ông già. Đây là chuyện cô ta cam tâm tình nguyện. Chúng tôi là người làm ăn đứng đắn, trước giờ chưa từng cưỡng ép người khác.”
Phương Vân vẫn khăng khăng cố chấp: “Như vậy cũng không được. Nó vẫn còn là một đứa nhỏ, nào có năng lực phân biệt đúng sai gì. Kiểu ảnh này vừa chụp ra, sau này nó nhất định sẽ hối hận không kịp!”
Người đàn ông đầu húi cua tức giận nói: “Con mẹ nó ông còn tranh cãi đúng không? Tôi hỏi lại một lần, có tránh ra hay không?”
Giọng nói anh ta có chút to. Mấy người đàn ông dừng đánh bài lại, tất cả đều mặt không chút biểu cảm nhìn về phía Phương Vân.
“Hay là vậy đi. Nó muốn mượn bao nhiêu tiền, tính lên đầu tôi là được rồi đúng không?” Phương Vân thầm nói không ổn, đành phải đưa ra một đề nghị khác.
Người đàn ông đầu húi cua lại không vui. Tính lên đầu ông? Vậy thì người có thể lừa chẳng phải sẽ ít đi một người sao? Xem tôi là kẻ ngốc à?
“Tính cái đầu ông, cút qua một bên cho ông đây!”
Phương Vân lại một bước cũng không nhường, trực tiếp che chở trước người Lâm Viện.
“Được, đây là do ông tự tìm.” Người đàn ông đầu húi cua cười lạnh nói: “Anh em, có người ngứa da kìa, qua đây giúp ông ta thả lỏng gân cốt đi!”
“Mẹ nó, vậy mà dám gây sự trong xưởng sửa xe ô tô, con bà nó to gan thật đấy!”
Mấy người đàn ông quăng lá bài xuống, hùng hùng hổ hổ vây lại.