Rầm!
Sau cánh cổng sắt bị đạp hư, bác cả nhũn chân, ngồi phịch xuống vũng nước.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, cháu ruột của mình lại một lời không hợp đã động tay!
Đương nhiên người trong nhà cũng nghe thấy tiếng động, nhưng sau khi nhìn thấy người tới là Phương Dạ, thì trực tiếp lựa chọn đóng cửa không ra…
“Con… con muốn làm gì, nghìn vạn lần đừng làm bậy, đánh người chính là phạm pháp!”
Khóe môi Phạm Ngọc Lan vừa rục rịch muốn nói, Phương Dạ đã dùng ánh mắt ngăn cản bà ấy lại.
“Bác cả, hiện tại là xã hội pháp trị, sao con có thể phạm pháp được chứ?” Anh cười híp mắt nói: “Gần đây cháu trai mới học được một bộ quyền. Nếu như bác vẫn không nhớ nổi, con không ngại đánh nguyên cả bộ quyền trong nhà bác một lần đâu…”
Bác cả sợ hết cả hồn. Tên quái vật này tung một chiêu đã phá hư cổng sắt, quả thật là một máy ủi đất hình người. Nếu thật sự đánh xong một bộ, trong nhà không bị phá dỡ mới lạ đấy!
“Cháu… cháu trai à, bác chợt nhớ ra rồi!”
“Thật?”
“Thật, cha con đã đi đến xưởng sửa chữa ô tô Bắc Giang.”
“Xưởng sửa chữa ô tô Bắc Giang?” Phạm Ngọc Lan sửng sốt.
Là một người sinh ra và lớn lên tại huyện Lê, bà ấy đương nhiên biết xưởng sửa chữa ô tô Bắc Giang là một nơi như thế nào. Chỗ đó căn bản chính là một nơi hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn!
Phương Dạ lạnh lùng nói: “Bác cả, bác có thể nhớ lại thêm một chút, vì sao cha con lại muốn đến đó không?”
“Bởi… Bởi vì bác giới thiệu cho chú ấy đến đó.” Bác cả cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải thành thật nói ra: “Không phải chú ấy đang cần tiền gấp sao? Chỗ đó có một người chuyên cho vay tên là Phì Trùng. Cho nên…”
Mặt Phạm Ngọc Lan biến sắc. Bà ấy nắm lấy áo bác cả, liều mạng lắc: “Tên đó là một kẻ cho vay nặng lãi ăn tươi nuốt sống người khác. Anh làm như vậy khác gì đẩy anh Vân vào hố lửa chứ? Anh ấy chính là em trai ruột của anh đấy!”
Bác cả ngụy biện: “Anh còn có cách gì nữa đâu, là tự chú ấy muốn đi mà!”
Phương Dạ giữ mẹ lại: “Mẹ, đừng dong dài với bác ấy nữa. Người của xưởng sửa chữa ô tô không phải hạng người tốt lành gì. Vẫn là chuyện tìm thấy cha trước gấp hơn. Chúng ta đi thôi.”
Phạm Ngọc Lan chỉ có thể oán hận mắng bác cả một hơi: “Nếu như chồng tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”
Bác cả rụt đầu lại, không dám ho một tiếng, mãi đến khi hai người rời đi rồi mới dám đứng dậy.
“Mẹ nó, cũng chẳng phải ông đây ép chú ấy đi. Liên quan đéo gì đến tôi. Quả thật là ngang ngược!”
Chửi xong một câu, ông ta đi khập khiễng vào nhà…
“Anh bạn, bây giờ chúng ta đi đâu?” Sau khi lên xe, Phó Minh lập tức hỏi.
“Làm phiền anh rồi, đến xưởng sửa chữa ô tô Bắc Giang đi.”
“Okay… đợi đã, cậu mới nói xưởng sửa chữa ô tô Bắc Giang sao?”
“Đúng vậy.”
Phó Minh nhận được câu xác nhận thì sắc mặt thoáng cái đã thay đổi.
“Anh bạn, đó không phải là nơi tốt lành gì đâu. Các cậu đến đó làm gì?”
Phương Dạ nhàn nhạt nói: “Cha tôi đã đến xưởng sửa chữa ô tô tìm một người tên Phì Trùng để vay tiền, mãi đến bây giờ vẫn chưa về, vì vậy chúng tôi muốn đi tìm ông ấy.”
“Thì ra là vậy…” Sau khi nghe thấy hai từ Phì Trùng, sắc mặt Phó Minh rõ ràng có chút bất thường, chẳng qua anh ta đã lập tức quay đầu lại khởi động xe.
Phương Dạ làm bộ không để ý hỏi: “Anh tài, anh cũng biết Phì Trùng sao?”
Phó Minh lạnh mặt nói: “Đâu chỉ là biết, hắn ta đã hại chết bạn gái tôi. Tôi rất muốn lột da rút gân hắn ta!”
Phạm Ngọc Lan kinh ngạc nói: “Cậu bạn, thì ra cô gái nhảy lầu tự tử vào một năm trước chính là bạn gái của cháu à?”
“Dạ đúng.” Phó Minh oán hận nói: “Bởi vì mượn Phì Trùng ba nghìn tệ, lãi cứ liên tục tăng lên đến hơn tám triệu, ép cô ấy đến chết!”
Phương Dạ có chút kinh ngạc: “Không thể nào. Ba nghìn còn có thể thành hơn tám triệu, lãi có nhiều đến thế sao?”
Phó Minh cười khổ nói: “Anh bạn, cậu căn bản không biết thủ đoạn của bọn chúng. Lúc mới đầu, thật ra lãi cũng xấp xỉ với ngân hàng, chỉ cần trả theo thời hạn thì không có vấn đề gì lớn. Nhưng đợi đến ngày cậu đi trả tiền, bọn chúng sẽ dùng đủ loại cớ để khiến cậu không trả được. Ví dụ như đóng cửa không ra, hoặc là hệ thống xảy ra sự số. Sau đó mở miệng là cam đoan trả muộn một ngày không sao. Kết quả là đến ngày hôm sau lập tức trở thành quá hạn, số lãi đó tăng lên gấp đôi, hơn nữa còn tính theo ngày. Cho nên số nợ của bạn gái tôi càng trả càng nhiều, tiền lãi ngày càng nhiều hơn. Cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng…”
Phương Dạ nghe mà tức giận trong lòng: “Đây không phải là bày mưu tính kế người khác một cách trắng trợn sao? Còn ép người sống đi lên con đường chết, coi trời bằng vung quá chứ?”
“Coi trời bằng vung thì có thể làm gì được. Sau khi bạn gái tôi chết, Phì Trùng chỉ ngừng nghỉ tầm nửa năm, không phải bây giờ còn sống rất tốt sao?”
Phạm Ngọc Lan nghe mà lạnh run cả người: “Con trai, chuyện này gay go rồi. Nếu như cha con thật sự mượn được tiền rồi, vậy chẳng phải là…”
Phương Dạ an ủi nói: “Không sao đâu mẹ. Hôm nay con đã mang đủ tiền. Nếu như cha thật sự mượn rồi, con sẽ lập tức trả lại là được.”
Phó Minh nói: “Anh bạn, cậu nghĩ ngây thơ quá rồi. Trên hợp đồng vay tiền mà bọn họ ký khẳng định có quy định ngày trả, không có khả năng để cho cậu trả hết trước đâu!”
Phương Dạ cười nhàn nhạt: “Cũng chưa chắc…”
Xe taxi rất nhanh đã đến xưởng sửa chữa ô tô Bắc Giang. Sau khi xuống xe, Phó Minh lấy ra hai cái ống thép trong cốp xe, tiện tay đưa cho Phương Dạ một ống.
“Anh tài, anh đây là?”
“Tôi có hơi lo lắng cho hai người, nên là cùng nhau đi vào, nhiều người một chút, đám cặn bã đó ít nhiều gì cũng sẽ có chút kiêng dè.” Phó Minh nhét ống thép vào lưng quần, sau đó lấy áo che lại.
“Ống thép này chỉ dùng để phòng ngừa ngộ nhỡ, tốt nhất là không dùng đến.”
“Được.” Phương Dạ không từ chối, cũng cất ống thép y như vậy.
Ách… hình như cái ống thép này có hơi cấn cấn…
“Mẹ, hay là mẹ ở lại trên xe đợi tụi con đi?” Phương Dạ nói tiếp: “Lỡ như thật sự có xung đột, con sợ không bảo vệ được hết nhiều người như vậy.”
Phạm Ngọc Lan nghĩ cũng đúng. Bản lĩnh con trai không tệ, mình căn bản không giúp được gì, ngược lại còn có thể liên lụy đến nó.
“Vậy con trai, con nhớ cẩn thận, nói nhiều lời hay chút, cố gắng đừng đánh nhau!”
“Mẹ yên tâm đi, mẹ khóa cửa xe cho kỹ, nhất định đừng đi đâu.”
Lúc này mưa đã tạnh. Trước xưởng sửa chữa ô tô là một đoạn đường bùn. Phương Dạ và Phó minh cẩn thận tránh mấy hố nước, rất nhanh đã đi đến chỗ cổng chính.
Ngoài phòng bảo vệ ra, bên cạnh còn có một cửa hàng tiện lợi nhỏ nhỏ. Đèn đường mờ tối. Ngoài cửa hàng có dựng một cái dù lớn và bàn ghế. Đang có mấy người đàn ông cởi trần ngồi đó chơi đoán số uống rượu, trên bàn để đầy xương gà và vỏ đậu phộng.
Thấy có người đến gần, mấy người đàn ông đó đều quay đầu qua.
Một người đàn ông đầu trọc quát lên: “Này, hai người đến đây làm gì?”
Phương Dạ nói: “Chúng tôi đến tìm Phì Trùng.”
“Nhóc con, biệt hiệu của anh Long là để cho mày gọi sao?” Người đàn ông đầu trọc lạnh lùng nói: “Bọn mày đến tìm anh ấy làm gì?”
Mẹ nó, rõ ràng là một con sâu mập còn muốn gọi là anh Long, nghĩ oách lắm sao?