Sau khi thấy người đi vào, Lưu vũ lập tức sững sờ: “Không phải chứ, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.”
Cố Vũ Phàm thắc mắc hỏi: “Anh Lưu, đây chẳng lẽ là người họ Phương?”
Lưu Vũ gật đầu: “Chính là anh ta, mặc dù chỉ gặp một lần mà thôi, nhưng tôi rất ấn tượng, có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.”
“Nhưng theo như em biết, hình như anh ta là shipper?” Lần trước Cố Vũ Phàm bị Phương Dạ đánh không nhẹ, có thể nói anh ta ấn tượng rất sâu sắc.
“Shipper? Cậu đùa gì vậy? Lần trước anh ta còn lái một chiếc xe Suv, loại xe hầm hố đẳng cấp như vậy ít nhất cũng phải tám triệu, chắc chắn là cậu nhận nhầm người rồi.”
Thấy Lưu Vũ nói có bài bản hẳn hoi, Cố Vũ Phàm cũng không dám khẳng định, chẳng lẽ bản thân thực sự nhận nhầm người rồi?
Phương Dạ liếc nhìn trong nhà hàng, sau khi nhìn thấy Lâm Doãn Nhi đang ngồi bên cửa sổ lập tức sững sờ.
“Khuôn mặt giống trong ảnh đến bảy phần, nhưng khí chất và tuổi hình như không giống, cô gái lạnh lùng này liệu có phải là người nhà cô ấy không?” Sau khi do dự vài giây, anh kiên quyết đi về phái Lâm Doãn Nhi.
Cố Vũ Phàm nghi ngờ nói: “Vậy mà người này lại đi ra đó, không phải là muốn bắt chuyện chứ?”
Lưu Vũ cười khẩy nói: “Bắt chuyện cái quái gì, ngay cả một người ưu tú như tôi cũng phải thừa nhận mình đen đủi, anh ta mà có thể thành công, ông đây sẽ nuốt cái cốc này!”
Vừa mới thề xong, anh ta nhìn thấy Phương Dạ đã ngồi xuống, mà Lâm Doãn Nhi hoàn toàn không có ý đuổi người.
“Mé nó, rốt cuộc là chuyện gì vậy, tại sao không bảo anh ta cút?”
Vừa mới thề độc đã bị vả thẳng mặt, Lưu Vũ quả thực rất tức giận…
“Anh là Phương Dạ?” Giọng điệu của Lâm Doãn Nhi vẫn lạnh lùng như cũ, vô cùng khí chất.
“Đúng thế.” Phương Dạ cẩn trong nói: “Xin hỏi, cô là… chị của Lâm Doãn Nhi sao?”
Nghe anh hỏi xong, Lâm Doãn Nhi có chút sững sờ.
Chị?
Vốn dĩ cô ta là con một, làm gì có chị?
Cô ta lạnh nhạt trả lời: “Không phải!”
Phương Dạ ngạc nhiên, không phải chị, lẽ nào là…
Sau khi sắp xếp lại từ ngữ anh dè dặt hỏi: “Chẳng lẽ, cô là mẹ của Lâm Doãn Nhi?”
Vẻ mặt Lâm Doãn Nhi lập tức sa sầm, tên khốn nạn này sao không suy nghĩ theo hướng bình thường, cắt ngang dòng suy nghĩ của bản thân!
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng đoán lung tung nữa, tôi chính là Lâm Doãn Nhi!”
“Cô là Lâm Doãn Nhi?” Phương Dạ như sét đánh ngang tai.
Một giây sau, anh rút điện thoại ra nhìn ảnh, không kiêng nể gì đi so sánh với nhau.
“Hình dáng khuôn mặt giống, mặt mũi cũng giống, nhưng độ trưởng thành cũng quá… Cô thực sự là mười chín tuổi sao?” Phương Dạ tỏ ra vô cùng nghi ngờ.
“Đây là bức ảnh của tôi bảy năm trước!” Lâm Doãn Nhi lạnh nhạt nói.
Phương Dạ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Bảy năm trước mười chín tuổi, vậy năm nay hai mươi sáu tuổi, chẳng trách nhìn có hơi già, tôi còn tưởng mắt tôi có vấn đề gì cơ!”
Trong lòng anh có chút tức giận, thím Vương cũng thật quá đáng, vì để làm mối cho hai người mà trắng trợn nói cháu gái nhỏ hơn bảy tuổi, lừa tôi khốn khổ…
Lâm Doãn Nhi sắp bị anh chọc tức điên lên, hai mươi sáu tuổi mà rất già sao, anh lại còn dùng ánh mắt đó nhìn tôi?
“Bớt nói nhảm đi, chúng ta nói chuyện chính.” Cô ta cố gắng bình tĩnh lại, khôi phục thái độ lạnh lùng.
Lúc này Phương Dạ mới nhớ là hôm nay mình đến để xem mắt, bèn vội vàng ngồi xuống, không dám cười.
“Nói đến chuyện tuổi tác nhỏ, chắc chắn là bác tôi đã tự biên tự diễn để lừa anh, nếu như không vui, anh có thế rời đi bất cứ lúc nào!”
Phương Dạ lắc đầu: “Đã đến rồi thì cứ xem mắt đi.”
Lâm Doãn Nhi nổi gân xanh, cái gì mà cứ xem mắt đi, anh coi tôi là cái gì?
“Vậy được, cứ thành thật và cởi mở với nhau, bắt đầu đi, tôi giới thiệu về bản thân trước.” Mặt Lâm Doãn Nhi không biểu cảm nói: “Tôi tốt nghiệp thạc sĩ ở đại học Hoa Nam, hiện là giám đốc của một công ty niêm yết thương mại trên thị trường chứng khoán ở Hoa Hải, có một căn nhà bốn phòng, một chiếc xe Benz, tất cả đều đã thanh toán, giờ còn có khoản tiết kiệm bảy chữ số.”
“Quá giỏi!” Phương Dạ phục sát đất, trẻ tuổi như vậy mà đã có nhà có xe có lương cao, hơn nữa còn là một người phụ nữ độc thân xinh đẹp, đây mới thực sự là người phụ nữ thành đạt.
Lâm Doãn Nhi lạnh nhạt nói: “Đến anh, giới thiệu bản thân đi.”
“Tôi đang học năm tư ở đại học Hoa Hải, đang làm shipper ở một quán trà sữa, bình thường hay ở trường, đứng tên bốn chiếc xe, một căn biệt thự, còn có một chiếc máy bay trực thăng…” Phương Dạ giơ tay như đang đếm đồ quý trong nhà.
Nói được một nửa Lâm Doãn Nhi nghe không nổi nữa.
Ý định ban đầu của cô ta là nói ra điều kiện hoàn hảo của mình để đối phương thấy khó mà lui, không ngờ Phương Dạ không biết xấu hổ như vậy, khoác lác quá mức!
Cô ta lạnh nhạt ngắt lời: “Đợi đã, anh nói bốn chiếc xe, chắc không phải đều là siêu xe chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Phương Dạ thành thật nói: “Trong đó một chiếc là xe điện, một chiếc Suv, và hai chiếc siêu xe.”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Lâm Doãn Nhi kìm nén cơn giận nói: “Theo như những gì anh nói, thì biệt thự chắc chắn cũng là biệt thự ven biển rồi, trực thăng cũng là thật?”
“Cô đều biết sao? Đương nhiên là thật.” Phương Dạ gật đầu.
“Vậy được, giờ tôi đưa ra yêu cầu của tôi, nếu như anh làm được, tôi có thể làm bạn gái anh!” Lâm Doãn Nhi quyết định phản công.
Đừng tưởng rằng chỉ anh biết chém gió, tôi sẽ chém gió với anh!
“Nói thử xem?”
“Thứ nhất, tặng tôi một chiếc siêu xe, cũng không cần quá đắt, hơn mười triệu trở lên là được.”
Phương Dạ hào phóng nói: “Không thành vấn đề.”
“Thứ hai, tôi muốn ở biệt thự, không cần phải quá tốt, ở vịnh Ngự Hải là được.”
“Chuyện này rất đơn giản.”
“Rất đơn giản?” Lâm Doãn Nhi cười khẩy: “Anh có biết một căn biệt thự ở vịnh Ngự Hải giá bao nhiêu tiền không?”
Phương Dạ cười ha ha nói: “Của người khác thì tôi không biết, tôi chỉ biết căn của tôi giá hai tỷ tám.”
Cô ta thở dốc, được lắm anh trai, còn muốn đấu với tôi tới cùng sao?
“Thứ ba, bây giờ tôi muốn một trăm triệu tiền tiêu vặt.” Lâm Doãn Nhi tiếp tục nói: “Dù sao thì căn biệt thự hai tỷ tám anh còn mua được, chắc không để ý chút tiền này đâu nhỉ?”
Phương Dạ gật đầu: “Nên như thế, làm bạn gái của tôi, một trăm triệu cũng chẳng là bao nhiêu.”
“Nói như vậy, ba yêu cầu của tôi anh đều có thể làm được?”
“Đương nhiên, hơn nữa còn có thể thực hiện ngay trong hôm nay.” Phương Dạ mỉm cười: “Nhưng mà, tôi cũng có một câu hỏi.”
Lâm Doãn Nhi cười khẩy nói: “Còn muốn hỏi tôi, anh khoác lác ghê thế tôi không nỡ vạch trần anh, anh thực sự coi tôi là đứa trẻ lên ba sao?”
Phương Dạ mỉm cười: “Tôi có thể thề, tôi không hề nói khoác!”
“Lời thề của đàn ông tuổi này có tác dụng sao?” Lâm Doãn Nhi nói: “Trừ khi anh chứng minh cho tôi xem!”
“Đương nhiên có thể!”
“Được, những cái khác không nói, chỉ cần anh chứng minh mình có một trăm triệu, tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh.”
“Rất đơn giản, phiền cô đưa số thẻ ngân hàng cho tôi.”
Sau khi lấy được số thẻ, Phương Dạ trực tiếp dùng điện thoại chuyển đi một trăm triệu.
“Đã nhận chuyển khoản một trăm triệu từ người dùng có số đuôi là 9527, số tiền trong tài khoản hiện tại là một trăm linh một triệu hai trăm….”
Sau khi nhìn thấy thông báo nhận được tiền trên điện thoại, Lâm Doãn Nhi há miệng kinh ngạc, đầu óc lập tức trống rỗng.
Trời ơi, hoá ra tên này thực sự có một trăm triệu.
Cô ta còn chưa kịp hoàn hồn lại có thông báo từ điện thoại.
“Nhắc nhở: Người dùng có đuôi số 9527 đã huỷ giao dịch chuyển khoản một trăm triệu…”
Nhìn thấy số dư tài khoản trở thành bảy số không, Lâm Doãn Nhi giống như từ trên mây rơi xuống vực thẳm…
Phương Dạ cố ý ho một tiếng: “Cô Lâm, bây giờ có thể trả lời câu hỏi của tôi rồi chứ?”
Lâm Doãn Nhi giả vờ bình tĩnh nói: “Được, anh hỏi đi.”
Phương Dạ khẽ cười: “Xin hỏi cô vẫn còn gái trinh chứ?”