Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Vạn Trạch Thiên)

Mặt Giang Tử Nhu hết đỏ lại trắng, cô ta có nằm mơ cũng không ngờ người trong lòng mình lại nói ra những lời như vậy, độ dày của da mặt chắc có thể so với vách tường luôn rồi?

“Cục cưng, anh chỉ là thèm muốn cơ thể của cô ta mà thôi, đàn em của em chơi đùa, anh cũng chơi đùa, có gì khác biệt đâu chứ?” Vẻ mặt Tề Tử Tuấn đàng hoàng nói: “Dù sao sau khi bị mọi người chơi đùa xong, anh cũng không thể thích cô ta được, sau này anh đảm bảo sẽ chung thuỷ với một mình em, anh nói được làm được!”

Giang Tử Nhu chần chừ mấy giây, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Vậy được, anh là người đầu tiên đi!”

“Tề Tử Tuấn, cậu mẹ nó có mặt mũi không, đồ vô sỉ, đồ đê tiện, đồ khốn nạn!” Tô Thiển Y từ nghẹn họng trân trối rất nhanh đã trở nên nổi trận lôi đình, nếu không phải có đám côn đồ kéo lại, chắc chắn cô ta đã xông lên đánh cho Tề Tử Tuấn một trận rồi.

“Tô Thiển Y, đây là do cậu tự mình chuốc lấy, ai bảo cậu đắc tội với Tiểu Nhu nhà tớ chứ?” Tề Tử Tuấn cười ha ha một tiếng: “Tớ là người đàn ông đầu tiên của cậu, có lẽ đây là một chuyện tốt đối với cậu đấy, dù sao tớ cũng không thô lỗ như bọn họ, có thể cho cậu thời gian để thích ứng, ha ha ha ha!”

“Thích ứng con mẹ cậu!” Tô Thiển Y tức đến không chịu được, phun thẳng một ngụm nước bọt ra.

Không kịp đề phòng nên Tề Tử Tuấn bị phun thẳng vào mặt, nhưng anh ta lại chẳng chút e ngại, móc ra một tờ giấy thong thả lau đi.

“Con đ* chết tiệt, dám phun nước bọt vào tôi? Một lát tôi sẽ đáp lễ lại cho cô!”

Hầu Tử không kiên nhẫn nói: “Cậu chủ Tề, tôi nói này, cậu có thể nhanh chút không, cả đám anh em của tôi còn đang đợi đấy!”

“Được được được, lôi cô ta qua bên kia, các cậu cứ yên tâm, tôi rất nhanh thôi, một phút là xong.”

Một… một phút?

Hầu Tử và đàn em đưa mắt nhìn nhau, cái tên này chẳng lẽ tính luôn cả thời gian cởi à?

Lúc bị kéo vào sâu trong rừng rậm, Lâm Thiển Y vừa liều mạng giãy giụa vừa mắng: “Buông tôi ra, đám cầm thú các người, tôi là cô hai của nhà họ Tô ở thành phố, là con gái của Tô Chính Phong đấy, các người mà dám động vào một cọng lông của tôi thôi thì sẽ chết ngay!”

“Cô là con gái của Tô Chính Phong?” Hầu Tử bị câu nói của cô ta dọa sợ.

Tô Thiển Y vừa thấy có hy vọng, giọng nói lại trở nên to hơn: “Không sai, Tô Chính Phong là cha của tôi, nếu anh còn không thả tôi ra, anh có tin ông ấy sẽ lập tức phái người đến huỷ diệt các người không?”

Hầu Tử quay đầu nhìn về phía Giang Tử Nhu: “Cô chủ, chuyện này…”

“Đừng nghe cô ta nói nhảm, thế lực của nhà họ Tô là ở thành phố, sao Tô Chính Phong có thể để con gái mình đến Hoa Hải học được?” Giang Tử Nhu cười lạnh nói: “Hơn nữa, nếu cô ta thật sự là cô hai của nhà họ Tô, tại sao bên người lại không có vệ sĩ bảo vệ 24/24?”

Tề Tử Tuấn vô cùng đồng ý: “Cục cưng nói rất đúng, bình thường bên cạnh Tô Thiển Y vốn dĩ không có bóng dáng của vệ sĩ nào, chắc chắn không phải là người của nhà họ Tô, cô ta chỉ là mượn tên của Tô Chính Phong để dọa chúng ta mà thôi!”

Tô Thiển Y tức đến suýt nữa phun máu: “Tề Tử Tuấn, anh đợi đó cho tôi, sau khi trở về tôi sẽ gọi cho cha tôi… ưm ưm ưm…”

Cô ta còn chưa nói hết, miệng đã bị Hầu Tử bịt lại.

“Bớt lảm nhảm đi, hưởng thụ một phút yêu thương của cậu chủ Tề đi, lôi cô ta vào trong!”

“Vâng!”

Gọi trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu, lần này Tô Thiển Y đã hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ có thể thầm mắng Phương Dạ đến đầu rơi máu chảy.

Phương Dạ chết tiệt, Phương Dạ thối tha, anh không thể lái nhanh hơn chút sao, đã mẹ nó trời tối rồi mà còn chưa đến…

“Hắt xì!”

Trong khu rừng rậm đột nhiên truyền đến một tiếng hắt xì, khiến tất cả mọi người đều giật mình một cái.

Hầu Tử lớn giọng hỏi: “Là ai! Ai đang ở bên đó?”

Không có ai trả lời anh ta, trong khu rừng vẫn im lặng như cũ.

Một tên côn đồ nơm nớp lo sợ nói: “Anh… Anh Hầu, em nghe nói trước đây khu rừng này là một bãi tha ma, từng chôn cất rất nhiều người, tiếng động lúc nãy không phải là…”

Hầu Tử trừng cậu ta một cái: “Mày đừng mẹ nó nói lung tung, ban ngày ban mặt làm gì có mấy thứ dơ bẩn, hơn nữa chúng ta toàn là đàn ông, ai ai cũng bừng bừng hoả khí, nó dám xuất hiện thì chính là tự tìm cái chết!”

Một tên côn đồ khác nói: “Không phải đâu anh Hầu, ông nội em từng nói, những thứ đó cũng chia ra cấp bậc, những tên không dám xuất hiện vào ban ngày chỉ là những hồn ma lang thang cấp thấp nhất, còn những con ma và oan hồn có tà khí nặng thì sẽ không sợ ánh mặt trời, nếu tu luyện đến hàng trăm ngàn năm thì càng lợi hại hơn…”

Anh Hầu nghe thấy cũng thấy hơi chột dạ, còn Hạ Mạn Linh và Hoàn Tử Đầu nhát gan đã hét toáng lên.

Tiếng kêu này khiến sắc mặt của Giang Tử Nhu và Tề Tử Tuấn cũng trở nên trắng bệch, người duy nhất cảm thấy vui mừng như điên có lẽ chỉ có Tô Thiển Y.

Trước đây mặc dù cô ta vô cùng sợ hãi khu rừng rậm này, nhưng bây giờ cô ta đang ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, vì vậy cô ta hận không thể thật sự xuất hiện mấy thứ dơ bẩn đó để doạ chạy đám cầm thú này.

So với bị đám Tề Tử Tuấn làm nhục, còn không bằng để đám quỷ được lợi!

Một tên côn đồ đột nhiên kêu lên: “Không hay rồi, không thấy… Di Lặc gia nữa!”

Hửm?

Hầu Tử ngẩng đầu nhìn bốn phía, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Di Lặc, vừa nãy rõ ràng anh ta vẫn còn ngồi dưới gốc cây gặm mông gà mà!

Ngoại trừ Di Lặc biến mất, những người bị thương nằm dưới đất thì lại không thiếu một ai.

Một tên côn đồ đề nghị: “Anh Hầu, khu rừng này có vẻ rất kỳ quái, hay là chúng ta mau chuồn thôi?”

“Chuồn cái đầu mày, chúng ta lăn lộn trên con đường này xem trọng nhất là gì? Đương nhiên là chữ nghĩa! Bây giờ Di Lặc gia không thấy nữa, đương nhiên chúng ta phải tìm anh ấy về trước rồi!” Hầu Tử búng đầu cậu ta một cái: “Để lại vài người trông chừng bọn họ và bảo vệ cô chủ, những người khác đều đi vào rừng tìm Di Lặc gia cho tao, nếu không tìm thấy anh ấy, không ai được xuống núi!”

Đám côn đồ đột nhiên đưa mắt nhìn nhau, dù bọn họ sợ hãi nhưng lại không dám làm trái lời của Hầu Tử, chỉ có thể đi vào trong rừng rậm để tìm Di Lặc gia.

“Di Lặc gia, anh có ở đây không?”

“Di Lặc gia, anh đang ở đâu!”

“Di Lặc gia, anh lên tiếng đi…”

Mười mấy người ở trong rừng hét một lúc lâu, kết quả vẫn không phát hiện được gì, bọn họ không dám đi vào quá sâu, chỉ tuỳ tiện đi dạo một vòng rồi quay trở về.

“Anh Hầu, vẫn không tìm thấy Di Lặc gia!”

“Có gọi điện thoại cho anh ấy không?”

“Không gọi được, đã tắt máy rồi.”

“Di Lặc chết tiệt này, chắc chắn là tối qua chơi trò chơi quên sạc pin rồi!” Hầu Tử hằn học nói: “Ngoại trừ ăn uống không bao giờ quên ra, những việc khác đều quên hết sạch, tôi thật mẹ nó phục anh ta!”

Giang Tử Nhu nhìn vào phía trong rừng, càng nhìn càng sợ: “Hầu Tử, hay là chúng ta rời khỏi đây trước đi, Di Lặc đã là người trưởng thành rồi, không thể nào tự mình đi lạc được, chắc chắn là… chắc chắn là xuống núi mua đồ ăn rồi!”

Cô chủ, lý do này của cô cũng quá khiên cưỡng rồi?

Mặc dù Hầu Tử rất muốn phỉ nhổ một câu, nhưng nể mặt người ta là con gái ruột duy nhất của đại ca, anh ta vẫn là nuốt xuống.

“Được rồi, tôi dẫn vài người ở lại đây tiếp tục tìm, những người khác hộ tống cô chủ xuống núi, nhớ đem luôn mấy người bị thương kia đi.”

Lúc này Tề Tử Tuấn mới gấp gáp: “Đợi một chút, vậy Tô Thiển Y xử lý thế nào?”

Sự háo sắc của Hầu Tử đã bị doạ cho bay mất từ lâu rồi, nhưng anh ta không ngờ cậu chủ Tề lại vẫn còn háo sắc, vẫn còn mơ tưởng đến Tô Thiển Y.

“Cậu chủ Tề, chúng tôi giao cô ta cho cậu đấy, cậu thích làm gì thì làm, như vậy đã được chưa?”

Tề Tử Tuấn vẫn chưa kịp nói được, trong rừng đột nhiên truyền đến giọng nói tối tăm.

“Một người đẹp như vậy, bốn ngàn năm cũng khó gặp, không bằng tặng cho tôi đi?”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!