Mệnh lệnh của cô cả, thân làm thuộc hạ nào dám phản kháng, Hầu Tử vừa vẫy tay, một nửa đám lưu mang tay cầm các loại vũ khí xông lên.
Tuy phải tham gia trận chiến tập thể với số người cách biệt, nhưng hai người cô gái nhà giàu đã leo lên lưng cọp cũng chỉ đành lệnh cho bảo vệ lên đánh.
Những bảo tiêu này đối diện với nhiều kẻ địch như vậy vẫn bình tĩnh không hoảng như cũ, bọn họ rút gậy từ hông ra vung vẩy, lao vào đội hình đám lưu manh, trong rừng nhỏ lập tức vang lên tiếng hét thảm.
Đám lưu manh tuy không ra gì nhưng bị họ đều tỏ ra hung hãn không sợ chết, hơn nữa số người lại nhiều, vừa mới bắt đầu đã chiếm thế thượng phong, nhưng vệ sĩ đều được đào tạo bài bản, đủ sức chống trả, đã vậy sức chiến đấu cá nhân của họ lại rất đáng kinh ngạc, chỉ ăn thiệt chút ít lại ổn định lại trận thế.
Sau núi vang lên tiếng giết chóc, trận chiến chẳng mấy rơi vào thế giằng co, tuy bọn đàn em đã lên một nửa nhưng hai đại kim cang lại vẫn đứng yên một chỗ không chút sứt mẻ, Di Lặc thậm chí còn lấy một con gà nướng và một chai rượu trắng lâu năm ra, cứ thế ngồi trên mặt đất thưởng thức bữa ăn, người không biết còn tưởng ông ta đến đây đi dã ngoại.
Trái lại bên kia, bảo tiêu cao lớn của Tề Tử Tuấn cũng không có ý ra tay, hai tay anh ta khoanh trước ngực, trong mắt đều là vẻ khinh thường giống như xem con nít đánh nhau.
“Tề Tử Tuấn, sao cậu không kêu anh ta lên?” Hạ Mạn Linh thấy vệ sĩ nhà mình đánh đến loạn cả lên trong trận mà vệ sĩ của Tề Tử Tuấn lại đứng một bên không đánh đấm gì khoanh tay xem kịch, cơn giận trong lòng không chỗ xả.
Tề Tử Tuấn nhàn nhạt cười: “Loại trận nhỏ thế này đương nhiên không cần đến anh ấy ra tay, lấy đại bác đập muỗi quá lãng phí tài nguyên.”
Búi tóc cũng không vui nói: “Lời này của cậu là ý gì, không ngờ vệ sĩ của cậu lại tự cao tự đại đến thế, vệ sĩ của tụ này không phải là dùng tiền mời về chắc?”
Tề Tử Tuấn cười đáp: “Con gái đúng là tóc dài hiểu biết ngắn, hai quân đánh nhau, người lợi hại nhất đương nhiên là để lại phía sau áp trận, cậy đã thấy tên mập tên gầy đánh chưa, đó là con át chủ bài của Giang Tử Nhu, mà vệ sĩ của tớ chính là con át chủ bài của chúng ta, đương nhiên không thể tùy tiện ra tay!”
“Ăn nói linh tinh…”
Trong lúc ba người còn bận cãi nau, Tô Thiển đang gấp gáp gọi cho Phương Dạ.
“Anh Phương, anh tới đâu rồi?”
“Sắp đến rồi, cô đừng vội, tôi lái con eDonkey nhỏ, không phải Lamborghini!”
“Em không phải là có ý này, em gọi anh bảo là tốt nhất anh kiếm nhiều người giúp một chút, hôm nay con nhỏ Giang Tô Nhu đó dẫn theo rất nhiều người!”
“Bao nhiêu?”
“Khoảng… khoảng hơn một trăm người hơn nữa còn dẫn theo hai tên hoàng thượng một béo một gầy vừa nhìn đã thấy rất lợi hại!”
“Nguy hiểm vậy sao? Nếu không được, vậy tôi quay về cho rồi!”
“Anh rể, anh…”
Tô Thiển Y xém chút nữa là tức đến thổ huyết.
Tôi chỉ nhắc nhở anh là kẻ địch rất nhiều, rất mạnh, anh thì hay rồi, ý là nửa đường rút lui chứ gì?
“Hahaha, đùa thôi, cô cố gắng một chút, tôi cúp máy trước đây.”
“Alo? Alo alo alo!”
Mẹ nó, cha nội này cúp máy thật, vô tình quá vậy?
Tô Thiển Y tức đến tý thì đập điện thoại mình luôn.
Tề Tử Tuấn bắt lấy điện thoại lại bắt đầu thể hiện sự tồn tại của mình: “Yên tâm đi Tiểu Y, tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt, có tớ ở đây không ai có thể làm hại cậu!”
Ở đằng xa, đôi mắt của Giang Tử Nhu bùng cháy, cô ta hét lên: “Tề Tử Tuấn, nếu cậu còn không qua đây cẩn thận tớ đánh cả cậu!”
Hầu Tử thấp giọng nhắc nhở: “Cô cả, Tề Tử Tuấn kia dù sao cũng là cậu chủ nhà họ Tề, tốt nhất là đừng làm cậu ta bị thương, nếu không ông chủ trách tội xuống, cô thì không sao nhưng tôi và Di Lặc chắc chắn là không gánh nổi!”
Giang Tử Tô hậm hực nói: “Đương nhiên tôi biết chuyện này, tôi chỉ là dọa cậu ấy một chút thôi.”
Trận chiến trước mắt dần kết thúc, hơn mười vệ sĩ bị thương ít nhiều trên người, có mấy người bị thương nặng rút lui khỏi trận chiến, mà đám lưu manh lại càng thảm hại hơn nữa, không ít người đứt gân gãy xương, té trên mặt đất kêu rên không thôi, người còn đứng được cũng chẳng còn bao nhiêu.
“Sức chiến đấu của mấy tên nhóc này cũng được lắm, nhiều người như vậy mà không đẩy lui được bọn nó!” Hầu Tử cười u ám, phất tay một cái một nửa đám lưu manh còn lại gia nhập cuộc chiến!
Sau khi bổ sung một nhám nữa phần thắng nghiêng về đám lưu manh, những vệ sĩ vốn đã kiệt quệ lại phải ra sức chống đỡ, họ hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Ngay cả trong tình huống bất lợi như vậy, Tề Tử Tuấn vẫn không có ý định để vệ sĩ của mình ra tay.
Lại thêm hai mươi người ngã xuống, đám lưu manh cuối cùng cũng hạ đo ván được vệ sĩ cuối cùng, sau đó bao vây lấy hai nam ba nữ còn lại.
Đối mặt với một đám lưu manh, hai cô gái nhà giàu run rẩy co rúm lại, sắc mặt Tô Thiển Y tái nhợt, nhưng eo vẫn rất thẳng, trong khi sắc mặt của Tề Tử Tuấn và vệ sĩ lại vô cùng bình thản.
Giang Tử Nhu gào lên: “Còn ngây ra đó làm gì, bắt lấy ba con nhỏ thối tha kia cho tôi, hôm nay phải dạy cho bọn nó một bài học, để cả đời này bọn nó không thể quên được, sau này cũng không dám đối đầu với tôi nữa!”
Hầu Tử lạnh giọng kêu: “Không nghe thấy lời của cô cả nói sao, nam thì không cần để ý, bắt lấy nữ là được rồi.”
“Vâng Hầu gia!”
Bọn chúng đồng loạt thưa vâng, giọng nói động trời vang lên khắp khu rừng, thanh thế lớn không thôi khiến đám người Hạ Mạn Linh sợ đến xém vãi cả ra quần.
Giang Tử Nhu thấy hiệu quả như vậy hết sức hài lòng, mà Tề Tử Tuấn cũng vô cùng thỏa mãn.
Kẻ thù càng lớn mạnh có thể càng thể hiện rõ vệ sĩ của mình trâu bò ra sao, mà vệ sĩ của mình trâu bò không phải cũng là mình rất mạnh đó sao?
Đợi đến khi giải được vây cho Tô Thiển Y xong cô ấy chắc chắn sẽ cảm động không thôi, thầm nổi lên tâm hồn thiếu nữ đối với mình, sau đó lại yêu thương nhung nhớ, tu thành chính quả…
Tề Tử Tuấn càng nghĩ càng đắc ý, mà lúc này đám lưu manh chỉ cách bọn họ chưa đầy năm mét.
Cơ hội vừa vặn!
“"Đến lượt cậu lên rồi, không cần nương tay.”
“Vâng!”
Người vệ sĩ hơi cúi đầu, và rút từ thắt lưng ra hai cây gậy ngắn bằng kim loại nguyên chất màu bạc.
Răng rắc!
Sau khi ấn cơ quan ẩn xong, cây gậy lại tách làm hai, biến thành hai cây gậy ngắn được nối với nhau bằng xích mảnh.
Vệ sĩ cầm hai cây gậy tuyệt đẹp, có chút phong thái của Lý Tiểu Long, rồi sải bước vào đám đông.
Ngay khi hai bên vừa chạm vào nhau, ba bốn tên côn đồ ở hàng trước chỉ cảm thấy hoa cả mắt, thân gậy hóa thành một đường lưu ảnh đã đánh mạnh vào đầu bọn họ, lực lượng kinh khủng chứa đựng trên cây gậy trực tiếp khiến chúng bị thương, nằm bẹp xuống đất!
Nhị côn khúc của vệ sĩ đánh ra kín kẽ, đã vậy lực sát thương lại rất lớn, tốc độ thì nhanh như chảo chớp, khiến đám lưu manh xung quanh không kịp phòng bị, trong tay tuy rằng có vũ khí nhưng đòn đánh căn bản là không tới, bên cạnh còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngã.
Thấy đám lưu manh vừa mới còn không ai bì nổi đã bị đánh ngã như ngả rạ, Hạ Mạn Linh vui mừng khôn xiết.
“Tề Tử Tuấn, vệ sĩ của cậu lợi hại thật, mời ở đâu về đấy?”
Tề Tử Tuấn ra vẻ cao thâm nói: “Cái này thì các cậu không cần nghe ngóng đâu, vệ sĩ của tớ không phải cứ có tiền là mời được, hiểu chưa?”
“Stop, không nói thì không nói, có gì hơn người đâu chứ…”
Nhìn thấy người của mình từng người một ngã xuống, cuối cùng Hầu Tử cũng không nhịn được nữa.
“Các người lui xuống hết, để ta lên đấu với hắn!”