Phương Dạ nhẹ nhàng kéo một cái, cả người La Quảng Thiên bị ném trở lại ghế sô pha trong phòng khách.
“Bình tĩnh lại đi, đường đường là một người đàn ông trưởng thành lại vì một kẻ lừa đảo mà đòi sống đòi chết, có đáng không?” Phương Dạ lạnh nhạt nói.
La Quảng Thiên cuồng loạn nói: “Cô ấy không phải là kẻ lừa đảo, trước đó chúng tôi thực sự yêu nhau, chỉ là bây giờ cô ấy vứt bỏ tôi thôi!”
“Tôi nói cô ta là kẻ lừa đảo thì chính là kẻ lừa đảo, nếu anh không tin, tôi có thể lập tức chứng minh cho anh xem!”
La Quảng Thiên rõ ràng không tin tưởng anh: “Không thể nào, anh chứng minh như thế nào?”
“Rất đơn giản thôi, ngày thường trừ liên lạc bằng điện thoại ra thì hai người có phương thức liên hệ nào khác không?”
“Dùng Weixin nữa.”
“Được, anh đưa số Weixin của cô ta cho tôi.”
“Đưa cho anh làm gì chứ?” Vẻ mặt La Quảng Thiên tràn đầy cảnh giác: “Chúng tôi vừa chia tay, có phải anh muốn nhằm vào chỗ thế yếu để xâm nhập không?”
Đây là tư duy thần tiên gì vậy? Phương Dạ hận không thể dùng một bạt tai tát chết anh ta!”
“Lợi dụng chỗ thế yếu cái em gái nhà anh, tôi giúp anh vạch trần lời nói dối của cô ta, nhanh nói đi!”
La Quảng Thiên bất đắc dĩ, chỉ đành đọc số Weixin.
Phương Dạ làm một bước nhỏ nhập dãy số vào bộ nhớ điện thoại, chưa đến hai phút, toàn bộ lịch sử trò chuyện hôm nay của tài khoản này đã hiển thị.
“Nhìn thấy không, trừ anh, cô ta còn có ba anh yêu khác nữa đấy, số tiền chuyển khoản hôm nay cũng có vài khoản đấy!” Phương Dạ đưa điện thoại đến trước mặt La Quảng Thiên.
Sau khi lướt xem một lúc, La Quảng Thiên vẫn lắc lắc đầu: “Tôi không tin Tiểu Lệ là người như vậy, lịch sử trò chuyện này chắc chắn không phải là cô ấy!”
“Đây không phải còn có vài tin nhắn thoại sao, anh nghe một chút xem?”
Sau khi nghe xong giọng nói ngọt đến phát ngấy kia cuối cùng sắc mặt La Quảng Thiên cũng thay đổi.
“Cái này… cái con khốn này, ở sau lưng tôi quen biết nhiều đàn ông như vậy!”
Phương Dạ thiếu chút nữa hộc máu: “Này, cái này không phải là trọng điểm, cô ta vốn là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp đấy, đương nhiên không chỉ lừa mỗi anh, tôi khuyên anh nhanh chóng báo cảnh sát đi, bọn họ có thể xác định được vị trí của kẻ lừa đảo kia, bắt được đối phương là một chuyện rất dễ dàng.”
La Quảng Thiên hai mắt sáng lên: “Vậy anh có thể tìm được vị trí của Tiểu Lệ sao?”
Vẻ mặt La Quảng Thiên kiêu kỳ nói: “Lịch sử trò chuyện của cô ta mà tôi cũng có thể tìm được thì vị trí đương nhiên cũng không thành vấn đề rồi!”. ngôn tình hài
“Vậy xin anh giúp tôi, tôi muốn gặp Tiểu Lệ một lần, gặp mặt chất vấn cô ta…”
“Vì sao muốn lừa anh sao?”
“Vì sao lại muốn vứt bỏ tôi!”
“…” Phương Dạ quả thực hết chỗ nói rồi: “Đầu óc anh bị nước vào hả, theo như anh nói thì đối phương là một kẻ lừa đảo, đã ép không biết bao nhiêu chất béo trên người anh rồi, người ta đương nhiên muốn thay đổi mục tiêu rồi, chẳng lẽ còn lãng phí thời gian với anh sao, thời buổi này kẻ lừa đảo cũng muốn nói về thành tích của mình sao?”
“Người anh em, tôi quỳ xuống cầu xin anh giúp tôi một lần được không?” La Quảng Thiên dường như căn bản không nghe thấm lời anh nói: “Nếu không gặp được Tiểu Lệ vậy thì anh để tôi nhảy lầu cho xong đi!”
“Được rồi được rồi, bớt kiểu vừa đấm vừa xoa đi, tôi giúp anh một lần vậy.”
Phương Dạ mở điện thoại, không bao lâu đã xác định được vị trí của Tiểu Lệ rồi, cô ta đang ở một ngôi làng ở khu Đông của thành phố Hoa Hải, cách nơi này cũng không xa lắm.
Vẻ mặt La Quảng Thiên mừng như điên: “Tiểu Lệ không lừa tôi, cô ấy quả nhiên ở cùng thành phố với tôi!”
Phương Dạ nghe được trợn tròn mắt, mẹ nó đến cái quần cũng thiếu chút nữa bị người ta lừa hết, vậy mà còn có thể nói ra những lời như này, bội phục bội phục!
“Đi thôi, chúng ta đi gặp kẻ lừa đảo này!”
Phương Dạ lái xe điện nhỏ chở La Quảng Thiên lao thẳng đến ngôi làng trong thành phố kia, rất nhanh đã tìm đến tòa nhà Tiểu Lệ ở.
Đây là một tòa nhà nhỏ sáu tầng cho cá nhân thuê, tầng một cửa đóng kín, căn bản không có người ra vào.
Sau khi đỗ xe điện nhỏ, Phương Dạ đang chuẩn bị gọi điện báo cảnh sát thì La Quảng Thiên vội vàng ngăn cản anh: “Người anh em, đừng báo cảnh sát, lỡ như họ bắt Tiểu Lệ đi thì làm sao?”
“Cô ta là kẻ lừa đảo, báo cảnh sát bắt cô ta lại là một chuyện hiển nhiên rồi!”
La Quảng Thiên thành khẩn nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên xác nhận lại cho rõ ràng thì hơn, dù sao chuyện này cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của tôi!”
“Thật là không chịu nổi anh, vậy được rồi, chúng ta đi vào tìm hiểu một chút vậy!”
“Cửa khóa rồi, chúng ta đi vào kiểu gì bây giờ?”
“Yên tâm, có tôi đây rồi.” Phương Dạ cười hắc hắc, từ trong túi lấy ra một sợi dây kim loại dài mảnh, su đó giả vờ như không có việc gì đi qua đó, La Quảng Thiên lén lút đi theo sau.
Sau khi xác nhận gần đó không có ai, Phương Dạ dùng sợi dây kim loại kia cắm vào ổ khóa nhẹ nhàng gẩy một cái, cửa được mở ra.
Vẻ mặt La Quảng Thiên tràn đầy nghi hoặc: “Người anh em, không phải anh là một shipper sao, sao có thể có được món nghề này?”
“Khụ khụ khụ, đây là kỹ năng của ông cha truyền lại, không có gì ghê gớm cả, nhanh đi vào thôi.”
Hai người đi đến tầng sáu, Phương Dạ không thể xác định là phòng nào, dứt khoát gõ của từng phòng một để xác nhận.
Tầng sáu có cả thảy năm tầng, ba phòng đầu không có ai trả lời, đến phòng thứ tư cuối cùng cửa cũng có người mở ra.
Đây là một cô gái trẻ tuổi dáng người nhỏ xinh, tóc dài bồng bềnh, mặt mày xinh đẹp, có cảm giác thanh thuần như em gái nhỏ nhà bên.
“Tiểu Lệ, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!”
Sau khi nhìn thấy bóng hình xinh đẹp sau cánh cửa, La Quảng Thiên kích động nhảy cẫng lên, nếu không phải có cánh cửa phòng trộm, chỉ sợ đã bổ nhào qua đó rồi.
Cô gái bị hành động của anh ta dọa sợ, nhút nhát sợ sệt hỏi: “Anh, các anh tìm ai vậy?”
La Quảng Thiên hét lớn: “Tiểu Lệ, anh là anh Thiên của em đây, em không biết anh sao, anh đã chụp rất nhiều ảnh gửi cho em rồi mà!”
Cô gái đầu đầy dấu chấm hỏi: “Tôi không biết anh Thiên gì đó cả, hơn nữa tôi cũng không phải là Tiểu Lệ, có phải anh nhận nhầm người rồi không?”
Phương Dạ cũng có chút nghi hoặc, nhìn cô gái này giống như không nói dối, chẳng lẽ La Quảng Thiên tự mình làm ra chuyện nhầm lẫn xấu hổ sao?
Rất nhanh La Quảng Thiên lấy điện thoại ra, chỉ vào mặt trên ảnh nói: “Tiểu Lệ em xem đi, đây là ảnh em gửi cho anh!”
Phương Dạ chăm chú nhìn, cô gái trên ảnh quả thực giống cô gái này như đúc, nếu như phải nói có điều gì khác biệt thì chính là người trên ảnh xinh hơn một chút, rõ ràng là đã dùng phần mềm chỉnh sửa, nhưng cô gái vốn dĩ xinh đẹp nên sau khi chỉnh sửa cũng không quá khác biệt.
Cô gái kinh ngạc nói: “Anh… sao anh lại có ảnh của tôi?”
Phương Dạ thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt của cô gái này không giống như đang giả vờ hơn nữa giọng nói so với giọng nói trong lịch sử trò chuyện có chút khác nhau, nhưng mà thời buổi này, những thứ trên mạng có thể được chỉnh sửa trở nên hoàn toàn khác hẳn, cũng không thể kết luận quá sớm được.
La Quảng Thiên đau khổ cầu xin nói: “Tiểu Lệ, em đừng lừa anh nữa, anh thực sự là anh Thiên của em đây mà, mở cửa ra trước được không, anh thực sự rất thích em, muốn cùng em kết hôn sinh con…”
Phương Dạ nghe thấy những lời này thì ôm mặt.
Cô gái nghe vậy trên trán đầy vạch đen, thằng nhóc này rốt cuộc là cái quỷ gì vậy, ban đầu thì nói là anh Thiên của mình, còn nói muốn sinh con với mình nữa chứ? Tôi đồng ý lúc nào vậy?
Không thể không nói, tính cảnh giác của cô gái này khá mạnh, mặc cho La Quảng Thiên cầu xin như thế nào cũng không thèm mở cửa ra, còn uy hiếp muốn báo cảnh sát nữa.
Lúc cả hai người đang cãi nhau đến xoắn xuýt, hộ gia đình phía sau lưng Phương Dạ đột nhiên mở cửa ra.
“Tên vô lại nào ở đây cãi cọ ầm ĩ vậy, có để cho người ta yên tĩnh một chút không?”
Phương Dạ và La Quảng Thiên cùng ngây ngẩn, bởi vì mặc dù giọng nói này chua ngoa đanh đá nhưng nghe lại giống “Tiểu Lệ” như đúc!
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy sau cửa chống trộm có một người phụ nữ nặng hơn một trăm cân, đang trợn mắt nhìn bọn họ…