Khi đội tuần tra đến khách sạn, ngoại trừ Lâm Chi Thanh vẫn đang nằm trên giường, ba người còn lại đã biến mất.
Mặc dù số lượng người có hơi chênh lệch nhưng đội tuần tra cũng đã đưa anh ta đến bệnh viện để cách ly và kiểm soát, sau hơn hai giờ, Phương Dạ nhận được tin nhắn từ Từ Lệ.
"Sau khi xét nghiệm sơ bộ, đúng là Lâm Chí Thanh đã bị nhiễm HIV, đã hơn nửa năm rồi, nhưng kẻ tình nghi tên Thư Dương vẫn chưa bị bắt. Tôi đã cử người theo dõi anh ta."
"Đã rõ."
Sau khi anh gửi tin nhắn, Hạ Vi cầm báo cáo kiểm tra, bước tới với vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Phương Dạ, báo cáo đã được công bố. Trước mắt không có vấn đề gì, nhưng bác sĩ đề nghị sau ba tuần cậu đến để xem xét lại."
"Được rồi, lần tới tôi sẽ đi cùng cậu. Lại đây." Phương Dạ cười: "Đội tuần tra đã khống chế bạn trai chị rồi, nhưng đáng tiếc là tên Thư Dương kia lại trốn thoát."
"Từ hôm nay, anh ta không còn là bạn trai của tôi nữa." Hạ Vi oán hận nói: "Đã lừa tiền thì thôi đi, còn suýt nữa thì hại tôi muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Bây giờ tôi chỉ hận không thể một đao giết chết tên khốn này!"
Phương Dạ an ủi: "Yên tâm, bọn họ sẽ bị trừng phạt xứng đáng. Em đưa chị về nhà. Ngày mai chị có muốn nghỉ một ngày không?"
"Thôi không cần nghỉ đâu, tôi sợ cứ rảnh rỗi là lại nghĩ đến những thứ kinh tởm đó, ngày mai vẫn tiếp tục mở cửa hàng vậy."
"Được rồi, em sẽ cho đội trưởng Lư và những người khác đi tuần tra bổ sung. Chỉ cần tên họ Thư dám xuất hiện lần nữa, anh ta sẽ bị bắt ngay lập tức."
"Haiz, tên đó đúng là có dã tâm, thật đáng sợ!"
Ngày hôm sau, Hạ Vi mở cửa hàng đúng giờ. Sau khi Phương Dạ mặc chiếc áo khoác màu vàng, anh lại bắt đầu cuộc sống quen thuộc.
Vài đơn hàng đầu tiên chỉ là những đơn giao hàng bình thường. Mãi đến tận ba giờ chiều, một đơn đặt hàng dài với đầy những lời nhắn, cuối cùng đã khiến Phương Dạ giật mình.
Địa chỉ giao hàng là phân viện Không Thừa của Đại học Hoa Hàng, nơi có nhiều mỹ nữ nhất trong các trường đại học ở Hoa Hải!
Tất nhiên, đây không phải là điều khiến Phương Dạ chú ý, điều thu hút anh chính là những lời ghi chú dày đặc.
"Vì quy định của trường không cho phép nam sinh vào trong phân viện và hiện tại đang trong giờ học, phiền anh trai giao hàng ở bên ngoài hãy bí mật làm theo quy trình chi tiết dưới đây và cố gắng đừng để thất bại, làm ơn."
"Bước đầu tiên, hãy đi đến bức tường ở sân phía bắc để tìm một cây đa to. Phía sau cây đa có một cái lỗ chó. Nếu người anh không quá béo thì sẽ có thể chui qua một cách suôn sẻ... "
Cô gái gọi đồ rõ ràng là rất chu đáo. Cô ấy không chỉ mô tả rõ ràng tất cả các bước mà còn cẩn thận vạch ra một kế hoạch nhỏ, đánh dấu tất cả những vị trí quan trọng và đích đến là ký túc xá nữ. Đây đích thực là một bản đồ gián điệp, khiến cho Phương Dạ rất khâm phục.
Nếu như anh chỉ là một chàng trai giao hàng bình thường, sau khi đọc xong một tờ đơn với đầy những yêu cầu kỳ lạ như thế này thì chắc chắn sẽ không kiềm được mà mắng thầm, nhưng đối với anh mà nói thì đây chính là cầu còn không được.
Cô gái đặt khá nhiều đồ, bốn ly trà sữa trân châu, ba hộp takoyaki, bốn phần bánh matcha, một phần khoai tây chiên lớn, một phần cánh gà nướng lớn,... nói tóm lại là đầy một túi lớn.
Tiểu Vi cười tít mắt đưa túi cho Phương Dạ: “Lần giao hàng này dường như có chút khó khăn, cố lên!”
Sau khi xem “hướng dẫn” giao hàng vừa rồi, chị ấy gần như cười không ngậm được mồm.
Những cô gái học ở Hoa Hàng quả nhiên đều là những cô gái từng trải, vì miếng ăn cũng sẽ liều mạng giành lấy!
“Chị Vi yên tâm, đối với em mà nói, không có món đồ nào là không thể giao, chị cứ đợi mà xem!” Phương Dạ tràn đầy tự tin tiếp nhận đơn hàng, đi đến chỗ đậu xe điện nhỏ ở ngoài cửa và bắt đầu xuất phát.
Đại học Hoa Hoàng chỉ quản lý chặt chẽ phân viện Không Thừa, suy cho cùng ở bên trong đều là những cô gái có phẩm giá cao, thêm vào đó về cơ bản giáo viên cũng là những hoa khôi hạng nhất, chưa nói đến người bên ngoài, ngay cả những sinh viên khác trong trường cũng đều rục rịch manh động, để giảm bớt những rắc rối không cần thiết, nhà trường chỉ hận không thể cắm bảng “đàn ông và chó không được phép vào trong”...
Sau khi vào trong khuôn viên, trên đường căn bản không có người nào cả, Phương Dạ nghênh ngang đi đến phân viện Không Thừa, quả nhiên anh tìm thấy một cây đa lớn ở phía bắc.
Sau khi nhìn thấy cái “lỗ chó” không lớn hơn là bao so với một quả bóng, trong lòng Phương Dạ đã sụp đổ.
Truyện đề cử: Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh
Em gái thực sự cho rằng anh trai là nhân tài toàn năng sao, đến cả việc co rụt xương khớp cũng không tính đến sao?
Anh ngẩng đầu nhìn bức tường sân trong cao tầm sáu đến bảy mét, ngay lập tức nhìn thấy bên trên vẫn còn đầy lưới thép sắc bén, quả thực còn nghiêm ngặt hơn cả phòng giam!
Đương nhiên không thể nào chui vào cái gọi là lỗ chó, đầu tiên Phương Dạ đặt chiếc xe điện nhỏ vào bãi đậu xe gần đó, nhìn khắp nơi không thấy ai, dứt khoát nghiến răng nghiến lợi cầm túi giao hàng, sau đó dùng cả tay và chân để trèo lên.
Sau khi tìm được một vị trí thích hợp, anh nhảy khỏi thân cây, cả người nhẹ nhàng ngã vào trong sân.
Sau khi nấp sau một cây nguyệt quế rậm rạp, Phương Dạ móc tờ giấy ra rồi đọc.
“Đi về phía đông dọc theo Đường mòn Tử Trúc khoảng bảy trăm mét và bạn sẽ thấy tòa nhà ký túc xá. Chú ý phải cẩn thận để tránh tuần tra an ninh và camera, tốt nhất là nên đi qua rừng trúc…”
Cất tờ ghi chú vào, đột nhiên bên tai anh có tiếng bước chân đều đều, anh nhanh chóng hạ thấp người, chỉ nhìn có thấy một đội nhân viên bảo vệ anh dũng đang tiến đến gần.
Tuyệt vời lắm, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng là nữ!
Cái phân viện lớn như thế này, ước chừng chỉ có mỗi ruồi và chuột là con đực thôi đúng không?
Nhân viên bảo vệ đang tuần tra rõ ràng là không phát hiện ra sự kỳ lạ trong rừng cây, bọn họ tiếp tục tiến về phía trước với tốc độ không đổi, rồi rất nhanh đã biến mất vào sâu trong con đường rợp bóng cây.
Phương Dạ một bên quan sát xung quanh xem có camera nào không, một bên như con mèo nhanh chóng bước qua rừng cây, sau khi đến cuối con đường mòn, quả nhiên nhìn thấy một vài tòa nhà ký túc xá cao cách đó không xa, với đôi mắt tinh tường, anh thậm chí còn có thể thấy rất nhiều đồ màu hồng và trắng treo trên ban công…
“Thảo nào nhà trường cấm đàn ông vào trong, vẫn chưa nhìn thấy cô gái xinh đẹp khiến người ta máu nóng sục sôi, nếu không nhờ sự tập trung cao độ của tôi, chỉ sợ bây giờ máu mũi đều đã chảy ra rồi…”
Phương Dạ cố nén sự bồn chồn trong lòng, bởi vì có một không gian mở giữa các tòa nhà ký túc xá, vì vậy anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa cẩn thận kiểm tra “tình hình quân địch” trước.
Có ít nhất bảy hoặc tám cái camera ở bên ngoài tòa nhà và hầu như tất cả đều không có điểm mù, mỗi một toà nhà đều có một bác gái canh giữ và cũng chỉ có một cái cổng sắt để ra vào.
Theo chiến lược của cô gái, bây giờ chỉ cần nghĩ một cách để đến góc của phía tây của ba tòa nhà, gửi tin nhắn cho cô ấy để treo sợi dây từ cửa sổ, gác máy, vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ!
Có rất nhiều bụi cây rậm rạp xung quanh mỗi toà nhà để anh có thể ẩn nấp, mặc dù những chiếc camera kia không có góc chết, nhưng chúng luôn di chuyển. Nhưng với bản lĩnh và tài năng quan sát của Phương Dạ, việc tìm ra một khoảng trống không phải là vấn đề gì lớn cả...