Nhìn thấy lượng máu của đồng đội nháy mắt bị tiêu sạch, người đứng đầu bảng xếp hạng bóp cò không chút do dự, nhưng lúc này Phương Dạ đã rút cây lao như con chạch, cả ba phát đều bị bắn trượt!
Tên đầu trọc này động tác phản ứng cũng nhanh quá rồi đấy chứ?
người đứng đầu bảng xếp hạng tức giận đến mức suýt cắn gãy răng ngà, tuy không đánh trúng kẻ địch, nhưng cũng chiếm được cơ hội trước, chỉ cần Phương Dạ dám xuất hiện lần nữa, cô ta thề rằng anh sẽ nổ tung đầu!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không chỉ có "xác sống" trên sân, ngay cả những khách du lịch xem trận đấu trước màn hình lớn cũng trở nên căng thẳng, đa phần đều đặt cược vào đội của Nhậm Vân Hổ, bây giờ xem ra, giống như đặt cho có…
“Người anh em họ Phương cố lên, xử chết tên nhóc Nhậm Vân Hổ đó đi!” Lâm Hạo Kiệt và Hứa Dục luôn âm thầm cổ vũ cho Phương Dạ.
Bọn họ đã sớm nhận ra người bị bọn họ coi là gà mờ như Phương Dạ vậy mà lại có sức sống mãnh liệt đến vậy, trận này nhìn thì tưởng như nghiêng về một bên nhưng khi đấu lại còn hy vọng thắng!
Các chị em từng "đứng như cái xác" cũng cổ vũ cho Phương Dạ, dù sao chuyện này cũng liên quan đến số tiền hoa hồng, lấy nửa triệu hay một triệu thì còn phụ thuộc vào thành tích cuối cùng của người gây quỹ.
Do giữ động tác trong một thời gian dài, cánh tay của người đứng đầu bảng xếp hạng bắt đầu đau nhức, mắt có hơi ngứa, Nhậm Vân Hổ ở cách đó không xa, sợ bị rớt xuống một giây, càng run rẩy phía sau hầm hố, ngay đến đầu cũng không dám ló ra.
“Tên này, chẳng lẽ đã rời đi rồi?!”
Sau hai phút nữa, một ý tưởng đáng sợ chợt lóe lên trong đầu của người đứng đầu bảng xếp hạng, nhưng nó nhanh chóng bị phủ định.
Bởi vì nòng súng của HK416 đã lộ ra ngoài, thời gian lâu như vậy lại không hề nhúc nhích, Phương Dạ tất nhiên cũng trốn sau gốc cây.
Mỗi người chơi chỉ được trang bị một khẩu súng, mà súng nhặt từ "xác chết" không hoạt động nên kết luận rằng Phương Dạ không được rời đi.
Tài bắn súng của cả hai người đều không thua kém bao nhiêu, bây giờ là so sự kiên nhẫn với đối phương, ai không chống đỡ được thì người đó sẽ thua, là một người phụ nữ, người đứng đầu bảng xếp hạng vô cùng có lòng tin về sự kiên nhẫn của mình, dù cho bất kỳ lúc nào Phương Dạ ló đầu ra cũng có thể xử anh.
Cho nên cô ta tin chắc rằng, trận đấu hôm nay, bản thân mình thắng chắc rồi!
Thế nhưng người đứng đầu bảng xếp hạng lại không biết rằng, từ góc nhìn của khán giả lại đang có một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc.
Một bóng người đang leo lên thân cây từng chút một, mà người đứng đầu bảng xếp hạng lại chẳng hề nghe thấy gì, luôn thành thật nhìn vào cái cây lớn ở đằng xa...
“Tên này không phải bị bệnh sao, vậy mà lại dùng cách ngu xuẩn này để đi lung tung?”
Nhậm Vân Báo nhìn đến độ nước mắt chảy dài trên mặt, động tác của Phương Dạ từ chỗ trượt xuống cây chạy đến cây đầu tiên, anh ta đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng tiếc rằng anh ta là một "xác sống", căn bản không thể nhắc nhở đồng đội của mình!
Động tác của Phương Dạ nhẹ nhàng nhanh nhẹn như vượn, nhanh chóng leo lên chân người đứng đầu bảng xếp hạng vung nhẹ tay, cả người đã lay động ra sau người đứng đầu bảng xếp hạng, đến lúc đối phương bừng tỉnh đã bắt được súng của đối phương.
“Anh buông ra!” người đứng đầu bảng xếp hạng đang đeo mặt nạ bị một người đàn ông lạ mặt ôm chầm lấy, sau khi cảm nhận được hơi thở của đối phương, tâm hồn thiếu nữ lập tức trở nên hỗn loạn.
“Thì ra cô là con gái à?” Phương Dạ sửng sốt, theo bản năng nói: “Khó trách mông lại hơi cong, cơ mà ngực hơi phẳng một chút…”
“Tên khốn nhà anh!”
người đứng đầu bảng xếp hạng nghe vậy vô cùng xấu hổ, cong khuỷu tay đẩy về phía sau, Phương Dạ rụt người sang một bên, người đứng đầu bảng xếp hạng không bỏ qua, tung cú đá quét về phía sau!
Trong cơn tức giận, cô ta hoàn toàn quên mất dưới chân mình là chỗ nào...
Sau khi hét lên một tiếng, người đứng đầu bảng xếp hạng hoàn toàn mất thăng bằng ngã khỏi cành cây, tuy chỉ cách mặt đất bảy tám mét nhưng mặt đất bên dưới là bùn cứng, nếu ngã xuống sẽ bị thương nặng!
Mạng người quan trọng, Phương Dạ không có thời gian để suy nghĩ, anh nhảy thả người nhảy theo bắt kịp cô ta, ôm cô ta vào lòng trước khi rơi xuống đất, sau đó bắt đầu xoay người điều chỉnh dáng của mình.
Sau khi tiếp đất, hai người lăn trên mặt đất như quả bầu mấy vòng, vì được bảo vệ kỹ càng nên người người đứng đầu bảng xếp hạng không bị tổn hại gì, nhưng Phương Dạ có chút đau đến nhe răng trợn mắt.
Tuy rằng sau khi cường hóa hai lần sẽ không bị thương, nhưng mà đau thì vẫn đau…
“Cảm ơn…Cảm ơn anh đã cứu tôi!”
Sau khi được thả ra, người đứng đầu bảng xếp hạng thần hồn còn chưa trở lại vừa nói lời cảm ơn đã thấy Phương Dạ tự nhặt lên khẩu súng mình làm rơi.
???
Tên nhóc này muốn làm gì?
“Không cần khách sáo!”
Lúc người đứng đầu bảng xếp hạng đầu đầy chấm hỏi, Phương Dạ mỉm cười, sao đó không chút do dự bóp cò súng, quay đầu đi...
người đứng đầu bảng xếp hạng nhất thời đần mặt, trong lòng chửi thành bảy bảy bốn chín dòng sông.
Anh có độc đấy à, bà đây vừa nói cảm ơn xing thì bị anh xử, có thể thương hoa tiếc ngọc một chút không, chúc anh FA cả đời!
Sau khi nghe thấy tiếng súng, Nhậm Vân Hổ kinh ngạc nhìn tên người đứng đầu bảng xếp hạng tối dần.
“Ngay…ngay cả cô ấy cũng bị xử rồi, thằng nhóc này rốt cuộc là thần chui ra từ phương nào vậy?”
Nếu anh ta đang chơi game, anh ta chắc chắn sẽ hét vào mặt bên kia vì đã sơ hở.
Một người đơn độc chơi lại chín người đội địch, này không phải là hack thì là gì?
“Móa nó, dù sao cũng là thua, đã vậy thì thua vẻ vang một tý, ông đây liều với cậu!” Nhậm Vân Hổ cũng không đếm xỉa gì nữa, cầm khẩu súng của mình lao về hướng phát ra tiếng súng.
Sau khi nghe được tiếng bước chân, Phương Dạ nhanh chóng chuyển họng súng nhắm ngay kẻ thù, nhưng mà anh rất nhanh đã phát hiện ra một sự thật bi thảm.
Súng này là của người đứng đầu bảng xếp hạng, cô ta “chết trận” thì bị khóa lại, căn bản là không nổ súng được…
Trong pháo đài, tất cả những khán giả đã cược nhiều đều thở phào nhẹ nhõm, Phương Dạ không có vũ khí, đội Nhậm Vân Hổ thắng là chuyện ván đã đóng thuyền, bản thân cuối cùng cũng không phải mất tiền…
Sau khi thấy đối phương làm việc vô ích, Nhậm Vân hổ vui mừng khôn xiết, ngửa mặt lên trời cười lớn: “Hahahahaha, thật không ngờ cậu cũng ngày này, chịu chết đi!”
Anh ta hiểu sâu sắc cái định luật phản diện nói lắm thì chết, vừa muốn bắn xử đối phương, thì thấy một khẩu súng trường đen ngòm ngày càng lớn trước mặt anh ta...
“Cậu vô lại!”
Nhậm Vân Hổ chỉ kịp nói ra ba chữ này, thân súng nặng nề đã đánh trúng anh ta, súng trường trong tay anh ta lập tức tiếp đất, bản thân ngã ngửa một cái.
Phương Dạ chậm rãi bước tới, dùng ngón chân nhặt khẩu súng lên, chĩa vào đầu anh ta.
“Đợi một chút, tôi có lời muốn nói!” Nhậm Vân Hổ đột nhiên hô lên.
“Anh còn muốn nói gì nữa?” Phương Dạ tò mò.
Nhậm Vân Hổ yếu ớt nói: “Có thể đừng bắn vào mặt không, đạn giấy này cũng đau lắm đây!”
Phương Dạ: “…”
Anh hoàn thành "nguyện vọng cuối cùng" của đối phương, không có bắn vào đầu, chỉ là cho nguyên một viên đạn con thoi trên người, Nhậm Vân Hổ đau đến mức cả người lăn lộn, sắc mặt tái xanh...