Chương 67
Nghe vậy Hàn đại sư vẫn nhắm nửa mắt, lạnh nhạt nói: “Loại Muay Thái hình thức đẹp này không thể lên đài đấu đâu” Thấy Hàn đại sư đáp chắc nịch, Hứa Vinh gật đầu, trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Hôm nay giáo huấn Hoàng Ngọc Minh là một, ngoài ra dẫn mặt những đối thủ khác cũng là mục đích của hán.
Nếu không hản cũng không tốn giá cao như vậy để mời cao thủ như Hàn đại sư về.
“Hoàng Ngọc Minh đến chưa?” Hứa Vinh quay đầu lại hỏi.
“Vẫn chưa, chắc cũng đang nghĩ cách tìm cao thủ” “Hừ, hắn có thể tìm cao thủ gì chứ? Chỉ với con cẩu dưới trướng hắn? Sợ là một ngón tay của Hàn đại sư cũng có thể phế được hẳn rồi!” Hứa Vinh bực mình nói: “Chúng ta uống trà, bình tĩnh đợi Hoàng Ngọc Minh lên cửa tìm cái chết!” Lúc này.
Hoàng Ngọc Minh đã xuất phát rồi, đồng thời phái anh Cẩu đến đón Giang Ninh.
“Muộn thế này rồi mà anh còn đi đâu?” Lâm Vũ Chân tắm xong thay đồ ở nhà, bộ đồ rộng rãi nhưng vẫn không che được đường cong cơ thể cô, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện.
€ô ngồi trên sofa nhìn Giang Ninh muốn ra ngoài, bất giác hỏi.
“Có chút chuyện” Giang Ninh đi đến trước mặt Lâm Vũ Chân, từ cao nhìn xuống khiến Lâm Vũ Chân lập tức hoảng hốt, vội vàng lùi về một chút, che ngực lại, mặt đỏ bừng lên.
“Về, về nhà sớm nhé!” “Lát nữa muốn ăn gì thì gọi điện bảo anh” Nói xong, Giang Ninh liền ra ngoài.
“Sao Giang Ninh muộn vậy mà còn ra ngoài?” Tô Mai đi từ trong bếp ra, tay bưng trái cây đã cắt xong.
Mặt Lâm Vũ Chân vẫn còn hơi đỏ, hoảng loạn nói: “Anh ấy, anh ấy nói ra ngoài mua đồ ăn khuya, mẹ, mẹ muốn ăn gì?” Ngoài cửa, anh Cẩu đợi một lúc, thấy Giang Ninh ra ngoài lập tức mở cửa xe.
“Đại cai” Giang Ninh gật đầu: “Đi thôi” Trên đường đi, anh Cẩu hơi phấn khích, lại có thể thấy Giang Ninh ra tay rồi, hắn có chút không đợi được nữa, chân đạp ga cũng mạnh hơn một chút.
Đến Đông Hồ Lâu, Hoàng Ngọc Minh đang chờ ở bến thuyền.
“Đại ca, chúng đã đế Hoàng Ngọc Minh cười, muốn nhường Giang Ninh đi trước.
“Cậu đi phía trước” Giang Ninh lạnh nhạt nói.
Hoàng Ngọc Minh lập tức hiểu ra, thân phận của Giang Ninh càng bảo mật càng tốt, đừng để lộ ra ngoài, mà tác dụng của anh chính là người đại diện của Giang Ninh ở Đông Hải.
Ngồi thuyền đến quán trà ở giữa sông, trước đó Hoàng Ngọc Minh còn có chút căng thẳng, lúc này đã hoàn toàn biến mất rồi.
“Hoàng Ngọc Minh có phải không dám đến rồi không? Bây giờ cũng mấy giờ rồi, mẹ nó thế mà còn chưa đến!” “Tôi thấy hán sợ rồi, tên khốn này, bẫy mọi người thảm như vậy!” Mấy lão đại vân tức giận chưa nguôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!