Chương 265
Lâm Vũ Chân ngồi xuống, uống vài chén trà, trò chuyện với ông Phó.
Lúc này ông Phó thật giống như một người cha nhìn con gái mình, trong mắt đầy vẻ ôn hòa, làm gì còn có chút dáng vẻ của ông vua thế giới ngầm ở tỉnh nữa.
Mà Lâm Vũ Chân cũng không biết thân phận của ông Phó. Cô vẫn cho rằng ông Phó chỉ là một cụ già lẻ loi hiu quạnh, đắng thượf tt ít làm ẩinh nhậi Đặc biệt là con búp bê vẫn nhớ mãi không quên kia càng làm cho Lâm Vũ Chân và ông Phó tìm được đề tài chung, trò chuyện về con gái của ông Phó mãi một lúc lâu.
“Bây giờ cô ấy làm việc ở Đông Hải sao?”
Lâm Vũ Chân biết được tin tức này thì vô cùng mừng rỡ: “Sao ông không nói sớm chứ? Tôi rất muốn làm quen với cô ấy đấy”
“Có duyên thì hai người sẽ quen nhau thôi.”
Ông Phó cười ha hả nói, cũng không nhiều lời.
Trên thực tế, mấy chục năm nay, ông ta thậm chí còn không dám gặp lại con gái của mình, chỉ có thể liếc mắt nhìn từ phía xa, âm thầm bảo vệ.
Chỉ sợ trong lòng con gái ông ta sớm đã cho rằng ba mình… đã chết.
Ông ta lại cho rằng làm như vậy cũng tốt.
“Người lớn tuổi lại nói nhiều, thời gian không còn sớm nữa, hai người còn phải quay về Đông Hải, tôi không tiễn nữa”
Ông Phó đứng lên, cười tủm tỉm nói.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân cũng đứng lên.
“Ừ, ông Phó dừng chân. Lúc rảnh rồi, ông đến Đông Hải chơi, tôi và Giang Ninh sẽ dẫn ông đi dạo một lát.”
Lâm Vũ Chân mỉm cười nói.
Giang Ninh nhìn ông Phó nhưng không nói gì, sau đó dắt tay Lâm Vũ Chân bước nhanh đi.
Ông Phó đứng ở đó một lúc lâu, trong hốc mắt mơ hồ có nước mắt tràn ra. Ông ta hơi nâng đầu lên, để cho nước mắt của mình không rơi xuống, trong miệng lẩm bẩm nói: “Con gái của tôi chắc hẳn cũng lương thiện như cô nhóc này vậy.”
Tàn Kiếm không nói gì.
Người là do gã thu xếp đưa tới Đông Hải, từ sau khi Bạo Long chết, ông Phó lập tức đưa ra quyết định này.
Ông ta muốn đánh cược, cược thảng thì con gái của mình có thể bình yên sống sót, đây là chuyện duy nhất mà một người làm ba như ông ta có thể làm được.
Mà bản thân có chết hay không, ông Phó đã không quan †âm nữa. Cho dù phải chết, cho dù là làm chó nhưng bị người chèn ép quá mức, vẫn phải cắn lại một cái!
Ông Phó nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm trọng, trở nên thâm trầm, đầy vẻ hung ác!
“Người anh em già, chúng ta lại phải kề vai chiến đấu rồi.
Cậu cũng không thể đi trước tôi một bước đâu đấy”
Ông ta quay đầu, nhìn Tàn Kiếm.
Tàn Kiếm vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói rõ tất cả.
Lúc đó, anh Cẩu đang đứng ở cửa hội sở mặt nạ.
Đám ông trùm Chương Trình đi ra, trên mặt những người khác hồng hào, nguy cơ lớn nhất được loại bỏ, ông Phó không giận bọn họ, vẫn để cho bọn họ nắm giữ địa bàn của mình, điêu này khiến cho bọn họ rất vui vẻ.
Mà trong lòng Chương Trình lại có chút lo lắng không yên.
“Lão Chương, chúng tôi cũng không giúp được cậu trong chuyện này rồi. Ông Phó không tự mình mở miệng, chúng tôi không dám nói gì cả”
“Đúng vậy, hay cậu hỏi lại ông Phó, hoặc hỏi thử cậu Giang cũng được.”
“Dù sao cũng phải biết con đường của mình ở đâu chứ?
Nếu không phải chọn thế nào?”