Chương 1891:
“Ở Đông Hải, anh ăn của tôi, uống của tôi, ở chô tôi, những thứ này thì tính sao?”
Giang Ninh ngồi khoanh chân ở đó, từ từ chậm rãi pha trà, không thèm ngẩng đầu, nói: “Bây giờ, anh muốn tính rõ ràng từng thứ một với tôi hả?”
Yếu hầu Lý Phi Đao vừa động, anh ta lập tức đứng thẳng người, có hơi kiêng dè mà nhìn Giang Ninh, sau đó vội vàng lắc đầu ngay tức thì.
“Anh nói đi đâu vậy, giúp anh một chuyện nhỏ thì tính toán cái gì. Mọi người đều là bạn bè cả, tôi ở lại Đông Hải không phải là cũng muốn nhân cơ hội này có thể tụ tập họp mặt nhiều hơn à, nói ân tình thì thật sự có hơi xa lạ rồi.”
Anh ta quá hiểu Giang Ninh. Cái giá của Giang Ninh hoàn toàn khác với người khác.
Người khác cũng chỉ là giá trên trời, còn giá của Giang Ninh thì tuyệt đối có thể lấy mạng! Nếu Giang Ninh là người kinh doanh, chắc chắn sẽ là gian thương. Chớp được bất cứ một cơ hội nào đều sẽ kiếm được món hời lớn, như tên ngốc lúc nấy, vì để vào võ quán chịu bị đánh, còn phải nộp ba trăm nghìn tiền tài trợ…
“Họ sẽ còn tới nữa.”
Giang Ninh rót một cốc trà cho Lý Phi Đao. “Hội Hắc Long bên phía Đông Hàn có một vài cao thủ.”
Nghe thấy ba chữ hội Hắc Long, ánh mắt Lý Phi Đao chợt lạnh. “Người của hội Hắc Long?”
“Chắc anh đã biết từ lâu, Lý thị là người đứng sau hội Hắc Long.”
Lý Phi Đao tất nhiên biết. Hệ thống tình báo của tổ chức sát thủ rất lớn mạnh, đặc biệt là việc điều tra một số thế lực quốc tế còn kỹ càng tỉ mỉ hơn so với một số tổ chức quốc gia.
“Hội Hắc Long này không đơn giản.
Được coi thế lực ngầm lớn nhất Đông Hàn, có tập đoàn tài chính lớn Lý thị đứng sau ủng hộ, còn có xu hướng bành trướng ra bên ngoài trong những năm gần đây, anh nhắm bọn họ à?”
Lý Phi Đao nhìn Giang Ninh, đột nhiên không dám uống trà trong cốc.
Anh ta không biết Giang Ninh muốn làm gì, cũng không có hứng thú muốn biết. Anh ta chỉ biết, những nơi Giang Ninh tới chắc chắn không thể bình yên.
Nhưng hội Hắc Long này thật sự rất không đơn giản. Chưa nói tới phần lớn đều là cấp ba, hơn nữa phong cách hành sự ngang ngược tàn bạo. Dù là tổ chức sát thủ của anh ta cũng là nước sông không phạm nước giếng.
“Là bọn họ đã nhắm vào tôi.” Giang Ninh thản nhiên nói.