Chương 1499:
Nếu anh ta dám hút, răng của anh ta sẽ bị đánh cho gãy!
Đám cưới hoành tráng gây chấn động khắp Đông Hải!
Ai có thể nghĩ rằng đây chỉ là một đám cưới của một nhân viên bảo vệ nhà họ Lâm chứ?
Chỉ có người dân Đông Hải mới hiểu vị trí bảo vệ của nhà họ Lâm trong lòng người dân Đông Hải cao như thế nào.
Và cang nhiều người hiểu được cảm giác tự hào khi được trở thành người bản xứ Đông Hải.
Trong khách sạn lúc này, mọi người đang ăn mừng.
Thân hình vạm vỡ của Lão ngũ đem quần áo mặc lên người, cơ ngực căng phồng, thật khiến cho người ta ghen tị.
Anh ta một bên phát kẹo, một bên vừa cười sảng khoái vừa hút thuốc lá.
“Cảm ơn! Cảm ơn anh eml”
“Cảm ơn mọi người vì đã đến!” Toàn bộ Đông Hải, những người có máu mặt đều tụ họp lại đây.
Có người chuyên tâm làm việc, cho nên Giang Ninh không cần làm cái gì.
Anh ngồi một bên, mỉm cười trước khung cảnh sôi động.
“Anh rể, khi anh kết hôn với em chị gái em, không thấy náo.
nhiệt như vậy” Tô Vân ngồi bên cạnh Giang Ninh thì thào nói: “Nhìn thấy không, trong mắt chị gái của em đều là ghen tị” Giang Ninh quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lâm Vu Chân đang cùng Ngọc Nhi nói chuyện, không thể nói là không ghen tÍ.
Có người phụ nữ nào lại không muốn có một đám cưới khó quên đâu?
Giang Ninh là con rể nhà họ Lâm, chưa nói đến đám cưới, ngay cả một đoạn phim ngắn cũng không có.
Anh nợ Lâm Vũ Chân một đám cưới.
“Không cần lo” Giang Ninh nhẹ giọng nói: “Lễ cưới của bọn anh nhất định phải dàn dựng, nhưng những náo nhiệt này không cần thiết”
“Sao cơ?” Tô Vân không biết tại sao.
“Hai bọn anh không giống với những người khác”
“Cái nào khác nhau?”
“Sao mà em có nhiều câu hỏi vậy, truyền kỳ thành phố” Giang Ninh bất lực nhìn Tô Vân, cũng lười nói: “Hơn nữa, Anh sẽ thu hồi lại cái danh hiệu này” Tô Vân xua tay lần nữa.
“Đừng, anh rể, anh thu hồi lại rồi em ở bên ngoài biết ra oai như thế nào được đây?” Cô ấy đến gần Giang Ninh, bày ra bộ mặt ghen tị, giọng điệu nịnh nọt nói: “Anh rể, chờ đến khi em kết hôn, anh cũng cho em một hôn lễ náo nhiệt như vậy chứ?”
“Em không phải là người dối trá! Em chẳng qua là cảm thấy…với tư cách là một truyền kỳ thành phố, em không thể làm mất mặt danh xưng này!” Giang Ninh nhìn thoáng qua, hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý.