Chương 121 “Không được” Cái này không thể thương lượng.
Lâm Vũ Chân cũng không giận nữa rồi.
“Giang Ninh~” Cô kéo dài âm đuôi, “Em sợ bản thần thật §ự sẽ thích anh” “Vậy thì càng tốt” Giang Ninh không chút kiêng dè, “Anh muốn em thích anh, tốt nhất là yêu anh đến chết đi sống lại” Lâm Vũ Chân đỏ mặt, không nói chuyện nữa.
Hồi lâu, cô lại mở miệng.
“Anh nói thu mua Lâm thị cũ về, chuyện này..”
“Chuyện này, nhất định phải do em giải quyết Lâm Vũ Chân không nhịn được, đưa tay lên dùng sức nhéo eo của Giang Ninh một cái.
Cô giải quyết kiểu gì chứ.
Đối mặt với mấy tên vô lại, người lương thiện như cô không lẽ dùng cách nói đạo lý, hiển nhiên là không được rồi.
“Vậy vợ hạ lệnh, để anh giải quyết nhé?”
Giang Ninh cười nói.
Nhìn bộ dạng mặt mày nghiêm túc của anh khiến trong lòng Lâm Vũ Chân đột nhiên có một cảm giác.
Bản thân bị ăn chắc rồi.
Không lẽ cô không nhận ra Lâm Văn không nỡ sản nghiệp của Lâm thị bị người khác lấy đi, dù cho họ đã cắt đứt quan hệ với Lâm Tiêu rồi.
Nhưng cả nhà Lâm Văn đều là người lương thiện an phận, có vài thứ vẫn không nỡ từ bỏ.
“Vậy anh giải quyết thế nào?”
“Vợ, em hạ lệnh trước đi” Giang Ninh nghiêm túc nói.
“Vậy, vậy anh giải quyết đi” “Ai giải quyết?”
“Giang Ninh” “Giang Ninh là gì của em?”
“Ch, chồng” Giang Ninh rất hài lòng với xưng hô này.
Xem ra sự dạy dỗ của bản thân ngày càng hiệu quả rồi.
Đưa Lâm Vũ Chân về công ty, dưới lầu, Hoàng Ngọc Minh đã chuẩn bị xong rồi.
Người anh mang đến không nhiều, chỉ mang anh Cẩu và mười mấy người khác, còn lại có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Lâm Văn và Lâm Vũ Chân.
“Đại ca, đã xác nhận rồi, bây giờ Châu Hoa ở Lâm Hải” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói.
“Được, đi tìm chúng đàm phán” Giang Ninh lên xe, “Đúng rồi, trái cây mua chưa?”
“Trái cây?”
Hoàng Ngọc Minh ngây ra.
Đi xử lý Châu Hoa mà còn phải mua trái cây à.
“Hắn đưa Lâm thị cũ về, khiến ba tôi vui vẻ, nên cảm tạ hắn một chút” Hoàng Ngọc Minh lập tức hiểu rồi: “Em lập tức sắp xếp!
” Xe khởi động đi thẳng về hướng thành phố Lâm Hải.
Lúc này Châu Hoa đã nhận được tin tức, cực kỳ tức giận!
“Âm” Ly đế cao trên bàn bị hắn ném nát vụn, rượu vang chảy đầy đất.
“Hoàng Ngọc Minh!
Mày to gan lắm!
” Châu Hoa tức đến không kiềm chế được, “Hắn thật sự cho rằng mình là lão đại của thế giới ngâm Đông Hải à? Không biết trời cao đất dày!
” “Anh Hoa, mấy người Kim Mậu gặp bất trắc rồi, bây giờ làm sao?”
“Làm sao?”
Châu Hoa cười lạnh: “Kêu người!
Chuẩn bị thật tốt, giết đến thành phố Đông Hải, nếu đã cho tao lý do để ra tay, vậy thì nhân cơ hội này làm thịt Hoàng Ngọc Minh luôn!
” €ó lý do ra tay rồi, hắn còn lâu mới từ bỏ cơ hội như thế này!
Chỉ cần giải quyết Hoàng Ngọc Minh, vậy thế giới ngầm của Đông Hải chính là do Châu Hoa hắn quản rồi, cả miếng thịt béo bở này, Châu Hoa hản ít nhất phải nuốt một nửa!
Con người luôn tham lam.
Còn chưa vào thành phố Đông Hải đã nghĩ đến lợi ích của việc nuốt được một nửa.
Châu Hoa là một người rất ngang ngược, ít nhất ở thành phố Lâm Hải, hắn hô mưa gọi gió nhiều năm, sống thoải mái hơn bất cứ ai.
Chỉ cần hắn muốn động thủ thì không làm chuyện không chắc chắn.