Chương 1146:
Ông ta vẫn không quay đầu lại, giọng nói có chứa sự lạnh lùng.
Cho dù là vậy, Ngôn Đường vẫn cung kính cúi đầu: “Vâng, tôi biết rồi ạ” Mọi người đều vì mục đích riêng của mình mà gia nhập vào Ẩn Môn, hoàn toàn không phải để bám gót Chủ Thượng, nhưng sau khi đi theo Chủ Thượng nhiều năm, Ngôn Đường hiểu rõ là Ẩn Môn này thuộc về Chủ Thượng.
Vào Ẩn Môn, thì đã là người của Chủ Thượng rồi, nếu muốn rút lui thì chỉ có thể dùng thân phận của người chết để rút lui mà thôi.
Anh ta nghỉ ngờ đây là cái bãy của Giang Ninh, hòng dẫn dụ Chủ Thượng, nhưng Chủ Thượng sẽ không thể dễ dàng mạo hiểm chỉ vì một hai trang quyền phổ đâu!
Việc trọng đại không thành, thời cơ chưa tới, dù là bất cứ việc mạo hiểm gì thì Chủ Thượng cũng sẽ không dễ dàng dây vào.
“Ngôn Đường” Chủ Thượng lên tiếng nói.
“Vâng” Ngôn Đường ngay lập tức đáp lại.
“Khi có cơ hội, thì giết người phụ nữ ở bên cạnh Giang Ninh ngay lập tức” Nói xong, bóng dáng của Chủ Thượng liền biến mất.
Ngôn Đường vẫn đang cung kính, hơi cong thân người lại: “Vâng, tôi biết rồi” Giết người phụ nữ ở bên cạnh Giang Ninh sao? Lâm Vũ Chân!
Tại thời điểm đó.
Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân, anh Cẩu và một người cứ luôn khăng khăng muốn đi theo là Tô Vân, bay thẳng đến đảo ở phía Nam.
Sau khi xuống máy bay, Tô Vân liền chủ động xách lấy túi lớn nhỏ, niềm nở không sao tả hết.
“Anh Cẩu, anh không cần phải giúp tôi đâu. Tôi là một huyền thoại ở Tỉnh Thành đấy, chút ít đồ đạc này, có là gì đâu chứ” Tô Vân tùy tiện nói.
“Cô chắc chứ?”
Anh Cẩu cong miệng, nhìn Tô Vân chỉ lộ ra có hai con mắt: “Vậy thì tôi sẽ thực sự không giúp đâu đấy nhé.”
Vốn dĩ anh ta không muốn đi theo để làm bóng đèn, nhưng Giang Ninh nói là huyền thoại ở thành phố này mà không có dẫn theo một người nào ở bên cạnh, thì sẽ không có mặt mũi, sẽ làm mất mặt Đông Hải, cho nên anh Cẩu đành phải đi theo.
Tô Vân trên mặt thì cười hi hi, nhưng trong lòng lại đang mắng anh Cẩu không có nghĩa khí.
Sau khi rời sân bay, thì đã có người của công ty du lịch đợi sẵn bên ngoài rồi.
“Anh Giang? Lối này lối này!”
Cái người cầm bảng tên Giang Ninh nhìn thấy nhóm người của Giang Ninh đi tới, liền vội vàng chào hỏi: “Xe buýt đã đợi mọi người được một lúc rồi, chỉ còn thiếu mọi người nữa thôi!”
Anh ta vừa nói chuyện vừa rảo bước chạy đến trước mặt Tô Vân, giúp cô cởi hành lý xuống và bỏ vào cốp xe, trông nhiệt tình vô cùng.
“Cảm ơn! Cảm ơn!”