Chương 1010:
Đám Bạch Mao không kịp phản ứng, kéo tay Chu Chính Hổ, hơi dùng lực nhẹ, Chu Chính Hổ đột ngột bị đau hét lên như lợn bị thịt.
“A… Đừng đụng vào tôi mà!” Xương cốt của ông ta dường như co rúm vào một chỗ, bị sức ấn nào đó ấn vào, bên ngoài lại có ngoại lực kéo ra, đều làm cho ông ta đau đớn không thôi.
Ông ta chỉ có thể cuộn mình lại, nhìn không khác gì một con chó, không tài nào nhúc nhích được!
“Giám đốc Chu làm sao vậy? Ông làm sao vậy?”
Bạch Mao thu tay lại, cũng không dám làm bừa cái gì nữa, đây là thủ đoạn gì vậy chứ?
Giang Ninh không làm gì Chu Chính Hổ, thế mà lại khiến cho ông ta biến thành như vậy.
“Gọi xe cứu thương! Nhanh lên đi!” Chu Chính Hổ thật sự muốn khóc, giữ mãi tư thế kỳ quặc này làm cho cho máu của cơ thể dồn hết xuống tứ chỉ, giống như sắp nổ tung, ngón tay ngón chân ứ máu đỏ hết lên.
“Được! Được!” Bạch Mao vội vàng lấy điện thoại, gọi xe cứu thương, chưa khi nào anh ta lại trông thảm hại như vậy, gấp gáp đến mức vẻ mặt cũng hoảng loạn.
“Alo! 115 phải không! Cứu người! Mau tới cứu người đi!”
“Giám đốc Chu của chúng tôi chỉ có thể co quắp như chó…Các người mau đến đi” Chu Chính Hổ nghe xong, trợn tròn mắt, hoàn toàn bất tỉnh.
Cùng lúc đó.
Nhà của Hoa Sinh.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân vừa bước vào ngôi nhà chỉ hơn mười sáu mét vuông.
Ngôi nhà đơn sơ, không có đồ đạc gì, không thể thích hợp hơn để miêu tả nó căn nhà chỉ có bốn bức tường.
“Nhà hơi nhỏ, hai người đừng để ý nhé” Hoa Sinh gượng cười, anh ta đưa ghế cho hai người ngồi xuống rồi rót nước đưa cho Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, trông có vẻ mất tự nhiên và ngượng ngùng.
Khi anh ta đến Đông Hải, Lâm Vũ Chân đã hết lòng tiếp đãi anh ta, cho anh ta được ăn ngon, lại còn cung cấp cho chỗ ở, còn mời bác sĩ đến giúp anh ta chữa trị vết thương.
Nhưng đến lượt mình, anh ta chỉ có thể mời hai người họ uống nước đun sôi.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân hoàn toàn không để ý, họ nhìn căn phòng và cảm thấy trong lòng cuộc sống của Hoa Sinh bọn họ đúng là hơi khó khăn.
Tấm màng ngăn cách căn phòng thành hai bên, ở tận bên trong truyền đến một giọng nói vừa trầm thấp vừa đau đớn, Hoa Sinh nghe thấy, hai mắt lại đỏ.
“Vợ của tôi mắc bệnh khớp nghiêm trọng không thể làm việc, thời tiết không tốt thế này chỉ có thể nằm trên giường” Giọng nói hơi nghẹn ngào, anh ta vươn tay võ võ tiền trong túi áo trên ngực: “Bây giờ có chút tiền rồi, tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện chữa, có lẽ sẽ đỡ phần nào” Lâm Vũ Chân nhìn lướt qua tấm màng: “Tôi có thể nhìn cô ấy không?”
Hoa Sinh hơi do dự, anh ta sợ rằng sự xuất hiện của vợ mình sẽ làm cho Lâm Vũ Chân sợ hãi, nhưng cũng chính vào lúc này anh ta suy nghĩ lại, nếu Lâm Vũ Chân sợ hãi, cô đã không đi đường xa đến giúp bọn họ ở thành phố Tây Sơn.
“Cô Lâm, mời đi bên này” Hoa Sinh dẫn Lâm Vũ Chân vào bên trong buồng.
Bên trong bị tấm màng ngăn cách, không gian không lớn, chỉ kê một chiếc giường gỗ.