Chương 2: Cứ lo lắng thì sẽ cắn môi
Chiếc xe tải thật sự không tông trúng Sở Hồng, sàn xe lướt qua bên trên người cô, khiến cho cô vớt được một lần may mắn từ trong nguy nan.
Kẻ có đôi mắt màu trắng dã kia lại không có sự may mắn như vậy, từ bụng kéo lên trên bị bánh xe lăn qua, nửa thân trên tách rời khỏi nửa thân dưới, cả vùng bụng đều bị ép nổ tan tành, có thể nhìn thấy được cả xương sườn trắng lộ ra, còn có ruột non ruột già gấp nếp dính cuộn còn đang nóng hầm hập lòi ra.
Dương Mục nhịn không được nôn khan mấy cái, cảm thấy vô cùng kinh tởm, nhưng mà cho dù như thế, hai mắt của anh cũng không hề rời khỏi kẻ có đôi mắt trắng kia, gắt gao nhìn chằm chằm.
Đã bị thương nghiêm trọng đến mức độ như thế rồi, hẳn là cũng sống không nổi nữa, nhưng mà hai chân của hắn vẫn không ngừng co rúm lại, nửa thân trên cũng đang cuộn tròn lại, cánh tay tóm chặt lấy quần lót màu vàng nhạt của Sở Hồng không buông, hai con mắt tròn ủng trợn trừng lên, trong miệng phát ra tiếng gầm gào giống như dã thú, ngoác to cái miệng ý muốn cắn vào mông của Sở Hồng.
“Đừng cắn tôi! Cứu tôi, cứu tôi với Dương Mục!”
Xuất phát từ sự tò mò, Dương Mục nhấc một chân đá thẳng về phía đầu của kẻ mắt trắng kia.
Một cú đá này dùng rất nhiều sức lực, trực tiếp đá văng kẻ mắt trắng kia sang một bên, tay cũng tuột khỏi người Sở Hồng.
Sau khi Sở Hồng lấy lại được tự do thì lập tức òa khóc, vừa khóc vừa lổm ngổm bò dậy, cuống cuồng kéo chiếc quần lót màu vàng đã bị kéo xuống tận đầu gối lên, hai chân vẫn không ngừng run rẩy, biến thành hình chữ O, đứng cũng đứng không vững.
“Dọa chết mình rồi! Vừa rồi anh có nhìn thấy mông… có nhìn thấy cái gì của tôi không?”
“Đừng nói chuyện!”
Dương Mục nhỏ giọng ngăn cản Sở Hồng, đồng thời kéo cánh tay cô kéo cô từng bước một lùi về phía sau.
Hoảng sợ còn chưa kịp tiêu tan, kẻ mắt trắng kia lại tiếp tục biến hóa thành một dạng khác.
Trên da tiết ra dầu nhớt, phía ngoài cơ thể hình thành một tầng bọt biển vàng trơn như mỡ bò, từ trong thân thể vang lên tiếng xương cốt va đập vào nhau lách cách lách cách, những chỗ bị thương đang chảy máu cũng nhanh chóng đông đặc lại, sau quá trình tái tạo cơ thể thì lập tức đem chỗ máu vừa mới đông đặc lại cùng với những cái xương trắng đâm xuyên qua cơ thể bao phủ lại lần nữa.
Tất cả quá trình biến hóa này cũng chỉ diễn ra trong vòng mười giây ngắn ngủi, ngay sau đó nó lật người, khuỵu gối, quỳ rạp trên mặt đất, lắc lắc thân người để vẩy bớt lớp dầu trơn, xương gãy cũng đã hồi phục, biến thành một con quái vật không có da mỡ, chỉ có các thớ cơ trần trụi!
Dương Mục nhớ tới tin tức lúc trước đã từng xuất hiện trong não.
“Quỷ bất tử giáng thế, mây đen của tận thế sẽ bao trùm kín khắp tinh cầu…”
Chẳng lẽ thứ này chính là quỷ bất tử? Từ nhân loại biến hóa thành?
Quái vật chậm rãi rục rịch hạ thấp thân người, Dương Mục vội vàng túm lấy Sở Hồng lùi về sau bốn bước.
Từ góc độ của mình, Dương Mục nhìn thấy trên mặt đất phía sau con quái vật có một viên tinh thạch màu lam, tản ra ánh sáng mát lạnh nhàn nhạt.
Đó là cái gì?
Kim cương xanh? Mảnh thủy tinh? Thạch anh? Hay cũng có thể là nguyên thạch mà tin tức trong não nhắc đến?
Còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, quái vật đã dùng đôi mắt trắng dã âm u không có con ngươi nhìn về phía bên này, cũng không biết là nó đang nhìn chính mình hay đang nhìn Sở Hồng.
Dương Mục xoay người chạy đi.
“Đợi tôi với! Dẫn tôi theo với! Á! Á! Nó là thứ gì vậy, đuổi kịp tôi rồi.”
Tiếng hét của Sở Hồng vô cùng chói tai, Dương Mục vừa chạy vừa quay đầu lại.
Con quái vật dùng bốn chân để chạy, tốc độ so với Sở Hồng thì đúng là còn nhanh hơn một chút.
Nghiến chặt răng, Dương Mục quyết định từ bỏ Sở Hồng.
Hai chân anh không hề dừng lại mà còn tăng thêm tốc độ, rất nhanh đã bỏ lại Sở Hồng ở tận phía xa đằng sau, sau đó rẽ vào khúc cua đằng sau một con ngõ nhỏ.
Chạy một vòng hơn một nghìn mét, lao ra từ một con đường khác.
Nhìn về chỗ vừa mới xảy ra chuyện, xe của Sở Hồng còn dừng ở phía bên kia, xe tải thì đâm vào thân cây, tài xế bên trong đang liều mạng đập vỡ kính cửa sổ.
Dương Mục chậm rãi đi qua, người lái xe tải cũng là một kẻ mắt trắng dã không có con ngươi, bộ dạng nhe nanh trợn mắt kia thật giống như… thây ma!
Nghĩ đến đây Dương Mục vội vàng lùi lại, đi đến chỗ của con quái vật vừa nãy, tìm kiếm một lúc thì cũng thấy được viên đá nhỏ màu xanh phát sáng.
Vừa rơi vào tay thì cảm thấy hơi lạnh, nhìn không ra là chất liệu gì, cũng không biết là thứ gì.
Một lần nữa nấp vào trong con ngõ nhỏ gần đấy, sau khi xác định bốn phía trên dưới đều không có người mới lấy viên đá nhỏ màu xanh ra nghiên cứu, nhìn hết nửa ngày cũng không biết nó rốt cuộc là thứ gì.
Trong lúc đang ảo não, lại xảy ra một chuyện kỳ dị. Viên đá nhỏ màu xanh đang đặt trong lòng bàn tay vậy mà lại dung nhập vào trong đám thịt trong lòng bàn tay, từ từ biến mất, giống như bị cắn nuốt vào trong vậy.
Dương Mục có chút trợn mắt há miệng, không dễ dàng gì đánh cược bao nhiêu nguy hiểm mới lấy được thứ đồ này về, sao lại bị nuốt rồi?
Anh vội vàng úp bàn tay xuống lắc lắc, sau mấy lần viên đá nhỏ màu xanh lam lại tự động trồi ra từ dưới lớp da tay.
Thần kỳ quá đi mất! Thứ này nhất định là nguyên thạch, có thể dung nhập vào cơ thể, cũng có thể tùy ý lấy ra.
Do dự một hồi, đem nguyên thạch bỏ lại vào trong thân thể, khua tay vung chân mấy cái, không hề có hiện tượng từ người thường biến thành Siêu Xayda trong nháy mắt, chính xác mà nói, gần như không hề có thay đổi gì, điều này ít nhiều gì cũng khiến cho Dương Mục thất vọng.
Tạm thời chỉ có thể gác việc này qua một bên, Dương Mục tính toán sẽ tránh xa nơi này, đi qua mấy con ngõ nhỏ, ra tới tuyến đường lớn chủ chốt.
Vừa nhìn đến cảnh tượng ở nơi này, Dương Mục lập tức há hốc miệng, trên đường vô cùng hỗn loạn, rất nhiều con giống như thây ma mắt trắng không có con ngươi kia đang lao vun vút trên đường, ô tô bị dừng ở trên làn đường không thể dịch chuyển về phía trước, tiếng còi xe không dứt vang lên bên tai, tiếng mọi người gào thét cũng càng không ngừng vang vọng.
Mấy thứ này cũng không phải rất giống với thây ma xuất hiện trên phim điện ảnh, mà bọn chúng căn bản chính là thế!
Chỉ cần bị chúng cắn phải, không tới mấy giây đã lập tức bị biến đổi.
Xoay người quay lại con ngõ nhỏ, trong lòng Dương Mục vừa không ngừng kinh hãi vừa cân nhắc.
Hiện giờ thứ xuất hiện ở bốn phía có lẽ vẫn là thây ma bình thường.
Mà con quái vật vừa nãy kia, mới chính là dị chủng. Nó lột bỏ hết da cùng mỡ trên người, dùng quá trình tái tạo cơ thịt để chữa trị ngoại thương, sau đó bắt đầu hành hung.
Ngây ngốc tại chỗ một hồi lâu, Dương Mục vẫn quyết định là quay lại nhà họ Ôn xem xem.
Con cóc ghẻ là anh chung quy vẫn không từ bỏ được thiên nga trắng, hơn nữa dù sao thì bọn họ cũng vẫn chưa ly hôn, Ôn Tư Giai vẫn là người vợ hợp pháp của anh.
Đường lớn không thể đi được nữa, chỉ có thể luồn lách qua những con ngõ nhỏ.
Cẩn thận dè dặt lựa chọn những đoạn đường tối ưu nhất, tránh né thây ma, cũng tránh né luôn cả người sống.
Vòng vèo mấy lượt, đang tiến về phía trước thì thùng rác bên cạnh bỗng nhiên rung lên một cái, nắp thùng hé mở, một cái đầu từ trong nhô ra.
“Sở Hồng?”
Cái cô nàng này cũng thật là xảo quyệt, vậy mà không bị nhai sống.
Tâm trạng Dương Mục phức tạp, không biết nên vui mừng hay là nên nuối tiếc.
Sở Hồng nhìn thấy Dương Mục thì lập tức oa một tiếng khóc vang lên.
“Dương Mục chết tiệt! Anh không thèm quan tâm đến tôi, tự mình chuồn trước!”
Vừa khóc sướt mướt Sở Hồng vừa lồm cồm bò ra từ trong thùng rác, còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi thối trên người cô.
“Cút cút cút, thối chết mất, đừng qua đây.”
“Không! Tôi cứ qua đó đấy, thối chết anh đi! Dám vứt tôi ở lại.”
Dương Mục nhíu mày, ý thức được giọng nói của Sở Hồng rất lớn, có chút ồn ào.
Ngay tại lúc anh vừa nghĩ như vậy, sau lưng bỗng nhiên chợt cảm thấy lành lạnh, đồng thời cũng nhận ra được thứ mà mình vừa nhìn thấy qua khóe mắt.
Nhanh chóng quay đầu nhìn về phía đầu bên phải con ngõ nhỏ, rơi vào tầm mắt chính là thây ma dị chủng đang đứng ở nơi đó.
“Á! Nó tới rồi nó tới rồi!”
Sở Hồng bổ nhào lên trên người Dương Mục, ôm chặt lấy cổ anh.
Dương Mục cuối cùng cũng hiểu được, mục tiêu của thây ma dị chủng kia có lẽ chính là Sở Hồng.
Có thể là do nó còn sót lại một chút kí ức nguyên thủy, biết được mình bị Sở Hồng dùng xe đâm vào, cho nên muốn tìm cô ta báo thù.
Anh một bên kéo Sở Hồng từ trên người xuống, một bên hướng về phía bên trái con ngõ nhỏ mà chạy, vừa chạy được hai bước thì phát hiện hai thây ma bình thường thân thể cứng đờ đang lắc lư đi vào trong con ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ ở thành phố Giang Nam cũng gọi là hẻm nhỏ, kích thước khoảng chừng hai mét, muốn lao ra từ khe hở giữa hai thây ma trước mặt là không có khả năng.
Hai mắt Dương Mục trợn tròn, thấy được cửa sân bên cạnh có thể mở ra, vội vàng vọt vào trong.
Sở Hồng một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, biết Dương Mục sẽ không thương hoa tiếc ngọc gì mình, có cơ hội còn muốn vứt cô ở lại, cho nên cô dùng hết số sức lực cỏn con của mình, ôm chặt lấy cổ Dương Mục không buông tay.
“Buông tôi ra, ngu ngốc!”
Dương Mục quay người mở cửa sân, dùng cái chốt cài xuyên qua hai cánh cửa, khóa cửa lại, đồng thời hét lên với Sở Hồng.
“Tôi cứ không buông đấy, anh phải bảo vệ tôi!”
Bị hai tay ôm chặt cứng của Sở Hồng làm cho muốn tắt thở, nhưng hai tay Dương Mục còn bận giữ khóa cửa, không còn hơi sức thừa thãi đi tranh cãi với cô, cuối cùng sốt ruột quay đầu, cắn mạnh lên môi của cô.
Đối với Dương Mục mà nói, đây chỉ xem như một loại phương thức tấn công Sở Hồng mà thôi.
Nhưng đối với Sở Hồng, thì lại giống như sét đánh giữa trời quang.
Sau khi cô ngây ngẩn một hồi thì hét lên:
“Dương Mục, tôi phải giết anh!”