Tử Thanh tự biết đã gây họa, xin lỗi Cao Bất Thức, cũng không có tâm tình ăn uống tiếp, bèn thừa lúc không ai để ý lặng lẽ rời đi. Vừa đến biên giáo trường, đã nghe tiếng bước chân đuổi theo sau lưng, ngoảnh lại, nhìn thấy Oman bèn nhẹ thở phào.
“Sao cậu không ở?” Dù sao Oman cũng là người Tây Vực, cô nhìn ra có mấy khi mà hợp ý hắn như rượu thịt đêm nay.
Oman nhún vai: “Không có cô, ta ở lại làm gì.”
Sóng bước từ từ đi cùng hắn, Tử Thanh gật đầu thở dài: “Cũng đúng, trong đám người đêm nay, hơn phân nữa ta không biết rồi… Oman, cậu xem có phải ta đã đắc tội với Cao Giáo Úy rồi không? Giờ ta càng nghĩ càng thấy hối hận, không biết nên sửa chữa thế nào?”
“Đắc tội thì đắc tội, quan trọng sao.” Oman thờ ơ cười nói, ngoại trừ Tử Thanh, nào có ai lọt vào trong mắt hắn.
Tử Thanh vẫn nhíu mày, ảo não nói: “Biết vậy đã không uống rượu, cha nói đúng là không sai, nếu ta không uống sẽ không thể không có phân tấc như vậy.”
“Đã là tỉ võ thì phải dùng công phu thật, hắn ta tài nghệ không bằng người, sao cô phải tự trách.” Oman khuyên, “Chả lẽ cô phải thua hắn mới yên tâm à?”
“Cũng đâu phải liều mạng sa trường, thua anh ấy thì có sao.”
Oman cười nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Sao mà một tí háo thắng cô cũng không có thế?”
“Ta chỉ không muốn tổn thương hòa khí nhau thôi.” Tử Thanh thở dài, lại nghĩ cảnh chính mình quăng Cao Bất Thức té ra đất hai lần ngay trước chúng tướng kia, nhất định đã làm anh ta mất mặt sạch sẽ, sao mà lúc đó mình cũng không cân nhắc đến chuyện này chút nào thế.
Thấy cô cực kỳ ảo não, Oman ôm bả vai cô an ủi: “…Hôm nay hai người chỉ so mỗi quyền cước, hôm khác so binh khí cô bù lại không được sao? Thêm nữa, lẽ nào cô không nhìn ra là đêm nay Tướng quân có chủ ý muốn để cô lập uy trong quân, nếu cô cố tình thua, chỉ e là Tướng quân cũng sẽ không chịu.”
Tử Thanh giật mình: “Dưới tay ta cũng chẳng có một binh nửa tốt, sao phải lập uy?”
“Chức Trung Lang Tướng này của cô là Tướng quân sắc phong, trong quân bình thường đàm tiếu nhiều lắm, bảo cô không có tài thì còn được, còn bảo là Tướng quân vừa ý sắc đẹp của cô mới gán công lao to lớn này cho cô…”
“Sắc…đẹp….”
Tử Thanh suýt chút cắn trúng lưỡi, lần đầu nghe câu ấy áp lên mình, quả là dở khóc dở cười.
Oman cười hì hì, xoay người tới trước mặt cô, tay ôm chặt cổ cô, tuy ở chỗ này không có ánh lửa, nhưng có ánh trăng sao, soi chiếu khuôn mặt Tử Thanh rõ ràng: “Thật ra là bọn chúng không biết, người giống như cô, thế gian dạy ta đi đâu mà tìm đây.”
Ngón tay hắn hơi nóng, Tử Thanh chỉ bảo cậu uống nhiều nhiều rồi, lấy tay hắn xuống, Oman lại thuận thế ôm chặt cô vào lòng, gối đầu lên vai cô, trầm thấp gọi: “Thanh nhi, Thanh nhi…”
“Hửm?”
Tử Thanh nghe âm điệu hắn khác thường, trong lòng co thắt đau khó hiểu, trong phút chốc cũng không nỡ đẩy hắn ra. Hắn không nói gì thêm, chỉ ôm cô càng chặt như muốn khảm cô vào trong xương mình bằng cái ôm.
Chợt có người ho đôi tiếng nặng hề, Tử Thanh giật mình, ngoảnh lại hóa ra là Phương Kỳ, hắn đang chau mày, tình cảnh này, nhìn thấy còn xấu hổ hơn cô.
“Cậu ta, cậu ta uống nhiều quá, không thoải mái… Oman! Oman!” Tử Thanh cuống quýt giải thích, muốn đẩy Oman ra. Oman cương quyết giả say, đè mạnh xuống, nằm trên người cô không nhúc nhích.
Phương Kỳ bước tới đỡ lấy Oman giúp cô, tất nhiên nghe sặc mùi rượu, mới thoải mái hơn, nói bữa: “Dù sao bọn họ cũng là người Tây Vực, có lẽ là uống không quen rượu Trung Nguyên.”
“Có lẽ vậy.” Tất nhiên rằng Tử Thanh sẽ không nói Oman chỉ uống rượu nho.
“Cậu ta ở chỗ nào? Ta giúp cậu đưa cậu ta về là được.”
Phương Kỳ thấy vóc dáng Tử Thanh thấp bé hơn Oman, cõng cậu ta có phần không tiện mới khom người nhẹ nhàng đỡ Oman lên lưng,
“…” Tử Thanh trơ mắt nhìn Oman trừng mắt nhìn mình, không tiện vạch trần, đành nói, “Ở cạnh y trướng Hình Y Trưởng đấy, ta dẫn anh đi.”
Thế là cô dẫn Phương Kỳ một đường về lều Oman, Oman nghênh ngang đổ xuống giường, ra vẻ ngủ say, không biết là ngủ thật hay giả ngủ. Tử Thanh không thể không giúp hắn cởi giày đắp chăn, Phương Kỳ ở bên cạnh không nhịn được nói nhỏ:
“Tên tiểu tốt này, còn bắt chúng ta chăm sóc, ngày mai phải bảo Hình Y Trưởng trừng trị một đỗi mới được.”
Tử Thanh cười không nói gì, dĩ nhiên cũng không lo.
Lo xong cho Oman, hai người ra khỏi lều. Tử Thanh đi trước, Phương Kỳ hơi chậm phía sau, vừa bước mấy bước, Tử Thanh đã nghe sau lưng có quyền phong đánh tới, theo bản năng nghiêng người tránh, đồng thời hai tay khóa cổ tay đối phương, xoay người suýt bẻ gãy tay đối phương.
“Anh làm gì vậy?!” Cô nhìn Phương Kỳ đăm đăm, khó hiểu nói.
Phương Kỳ vừa đau vừa thẹn, vội nói: “Vừa nãy thấy cô tỉ thí cùng Cao Giáo Úy, ta tự dưng ngứa tay, cũng muốn thử một chút.”
Tử Thanh mới buông tay hắn, nói: “Vậy anh cũng nên nói một tiếng chứ.”
Xoa xoa cổ tay, Phương Kỳ không giấu, cười thú nhận: “Không gạt cậu, trước đó ta còn đoán có phải Cao Giáo Úy là cố ý thua cậu, nên mới thử một lần này.
“Thế giờ kiểm tra xong thực hư rồi chứ?”
“Kiểm tra xong.” Phương Kỳ cười ha ha, thi lễ, “Quả nhiên Ti luật Trung Lang Tướng có bản lĩnh thật sự, thâm tàng bất lộ, xưa nay là bọn ta đã nhìn sai.”
“Không dám nhận.” Tử Thanh trả lễ
“Công phu vật người của cậu tốt thật đấy, ta còn muốn học mấy chiêu, mấy ngày nữa cậu phải dạy ta đôi chút đấy.”
“… Không dám nhận.”
“Mai này cưỡi ngựa săn bắn nhất định phải gọi cậu, đến chừng đó chớ có từ chối.”
“… Ừm.”
Nghe Phương Kỳ lải nhải rất nhiều thứ khác hẳn dáng điệu kiêu căng bình thường, Tử Thanh chỉ biết gật đầu nhận lời, càng về sau càng chẳng nhớ đã đáp bừa gì, chỉ thấy càng thêm khốn đốn.
Thấy mặt cô ỉu xìu, Phương Kỳ mới dặn đi dặn lại chuyện hôm nào tỉ võ xong mới thả cô về chỗ ngủ.
Một đêm không có chuyện gì.
Giờ Mão hôm sau, trời vẫn còn tối, Tử Thanh đã theo tướng lệnh, chờ trước lều Tướng quân.
Trong đại trướng Tướng quân hắt ra ánh nến, không biết Tướng quân là đã thức hay vẫn còn chưa ngủ nhỉ. Tử Thanh khẽ nhăn mày, đưa tay vò trán, đêm qua về phòng rất khốn đốn, ngả lưng ngủ ngay, không ngờ sáng sớm dậy thấy đầu rất đau, cứ như bị mấy khối đá lớn đè, rất không dễ chịu.
“Tướng quân truyền Trung Lang Tướng vào.” Quân sĩ bảo cô.
Cô nhận lệnh vén rèm đi vào, nhìn thấy Tướng quân ngồi ngay ngắn trên giường, hơi nước lượn lờ trên lò nấu trà nhỏ, ngài đang dùng kẹp bằng gỗ lim gắp bánh trà thả vào… Trong trướng yên ắng, chỉ có tiếng nước sôi phát ra rất nhỏ trong ấm nấu trà, hương trà nhè nhẹ tràn ngập trong lều, đem đến vẻ yên tĩnh riêng.
“Ti chức tham kiến Tướng quân.” Tử Thanh thấp giọng thưa.
Hoắc Khứ Bệnh nhướng mắt nhìn cô hỏi: “Đau đầu à?”
“Dạ.” Tử Thanh đàng hoàng nói, “Hôm qua quả là không nên uống rượu.”
“Trên bàn có bát canh giải rượu, cậu uống đi đã.” Hoắc Khứ Bệnh vẫn cụp mắt nhìn trà.
Tử Thanh thấy ở trên bàn đúng là có bát canh giải rượu đang còn bốc hơi nóng, không biết là đưa tới khi nào, đang suy nghĩ thì nghe Tướng quân thản nhiên nói:
“Ban nãy dưới bếp đưa lên cho ta, xem chừng cậu chắc hẳn sẽ đau đầu, mới để lại một bát cho cậu.”
“Đa tạ Tướng quân.”
Tử Thanh bưng lên, uống từng ngụm nhỏ một.
Hoắc Khứ Bệnh không để ý đến cô nữa, chuyên chú vào pha trà, đợi nước sôi ba đợt, mới dùng muôi trúc dài múc nước bột trà ra, rót vào chén trà xanh ngọc.