Đang nói, chàng dắt ngựa chậm rãi ra khỏi rừng tùng, không nấp nữa, Quảng Uy Doanh ung dung tự tại hiện ra trong tầm mắt. Ánh nắng rải xuống, chỉ vàng thêu chìm trên áo choàng đen tuyền phản quang lấp lánh làm Tử Thanh có phần lóa mắt.
Tướng quân đã xuất hiện, Bá Nhan ra roi thúc ngựa leo lên dốc, còn chưa tới trước mặt đã nhảy xuống ngựa, quy cũ hành quân lễ với Hoắc Khứ Bệnh
“Ti chức tham kiến Tướng quân.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Hình Y Trưởng liên tục phàn nàn với ta, bảo anh không ngoan, vết thương còn chưa lành hẳn mà ngày nào cũng chạy ra ngoài.”
Bá Nhan cười nói: “Ổn cả rồi, ngày ngày ở trong lều đúng là bức bối quá. Cộng thêm, đám ranh con lớp dưới đáy này, không nhìn thấy bọn hắn tôi cũng không yên tâm.”
“Chớ cậy mạnh,” Hoắc Khứ Bệnh dặn, “Đừng sính anh hùng trong phút chốc, làm vết thương tái phát, lúc xuất chinh đừng trách ta không đưa anh theo.”
“Không có, mày vết thương cũng bắt đầu tróc rồi. Tôi cực kỹ lưỡng canh chừng, chưa giương cung thao kích, tuyệt đối sẽ không tái phát.” Bá Nhan vội nói.
Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười, cũng không nói gì.
Bá Nhan nhìn thấy Tử Thanh sau lưng Hoắc Khứ Bệnh, lại thoáng ngó con Tuyết Điểm Điêu cô dắt, cười nói: “Thì ra Tuyết Điểm Điêu này là để dành cho cậu ấy… Thớt ngựa này Lão Triệu nhung nhớ không phải ngày một ngày hai, giờ tốt rồi, cậu ta có thể dẹp đi ý niệm.”
Hoá ra Triệu Phá Nô cũng thích thớt ngựa này, Tử Thanh lập tức có phần áy náy.
Hoắc Khứ Bệnh vẫn một vẻ phớt lờ, khẽ nói: “Anh hỏi xem anh ta có bỏ được thớt Hoàng Bưu kia không, ăn trong chén, ngó trong nồi, không thể chiều tật xấu ấy được.”
Bá Nhan cười ha hả, nói: “Tướng quân nói đúng.”
Tùy ý gõ nhẹ roi ngựa trong tay mấy lần, Hoắc Khứ Bệnh khoèo Bá Nhan: “Đi, bảo đám nhóc ấy nhặt sạch đá cho ta.”
“Lại chiêu này à.” Bá Nhan không biết phải làm sao.
“Sao hả, đau lòng à?”
“Sao có thể…” Bá Nhan cười nói, “Có điều tôi sợ là không thể hầu xúc cúc với Tướng quân, vết thương tôi…”
“Vốn dĩ không định để anh ra chơi, ” Hoắc Khứ Bệnh không thèm nhìn, tiện tay túm Tử Thanh tới, “Có cậu ta mà, anh cứ chọn cho ta mấy kẻ lanh lẹ một chút.”
Xúc cúc? Tử Thanh sửng sốt.
“Tướng quân, tôi không biết đá.” Cô cuống quýt.
“Trò này dễ lắm, ta dạy cho cậu.”
Hoắc Khứ Bệnh thuận tay cởi áo choàng ném qua một bên, bẻ nhánh cây nửa ngồi xuống vẽ mấy đường trên mặt đất. Bá Nhan cười lắc đầu, lên ngựa chạy xuống dốc núi sai đám sĩ tốt nhặt nhạnh sỏi đá một khoảnh đất trống thật sạch sẽ.
“Nghe rõ chưa vậy?”
Hoắc Khứ Bệnh giản lược lại quy tắc chơi xúc cúc nói một lần, nhướng mày hỏi Tử Thanh.
Tử Thanh khẽ cau mày, không lên tiếng.
“Ngốc thế hử, còn không hiểu?” Hoắc Khứ Bệnh nhoài người tới định cốc đầu cô.
Tử Thanh nghiêng đầu né, hơi bất mãn nói: “Quy tắc thì tôi hiểu rồi, nhưng tôi không rõ sao lại phải chơi xúc cúc?” Mà nghe giọng Bá Nhan kiểu, Tướng quân làm thế này cũng không phải lần một lần hai.
“Bổn Tướng quân làm việc, cậu có cần hiểu không?”
Hoắc Khứ Bệnh đứng dậy giũ cỏ vụn trên áo choàng, cao ngời ngời khẽ nghiêng người về phía cô.
Tất nhiên Tử Thanh không thể nói gì, định đứng dậy thì bỗng nhói một cái, đầu mơ hồ đau, là Hoắc Khứ Bệnh thừa lúc cô không sẵn sàng cốc bù cú ban nãy, hiện khoanh ngực, cười mỉm nghiêng người nhìn cô.
Xoa đầu, Tử Thanh không thể so đo với ngài ta, không chút dấu vết lùi lại mấy bước.
“Đau không?” Đã thế chàng còn hỏi.
Tử Thanh chỉ có thể nói: “Còn ổn.”
“Lại cho ta xem thử nào.” Chàng có vẻ thật sự quan tâm.
“…” Tử Thanh nghi ngờ trừng chàng, “Không đau, không cần…”
“Mau lại đây!”
Tử Thanh không còn cách nào, cùng lắm là lại chịu một cú nữa thôi, chậm rãi đi qua.
Hoắc Khứ Bệnh cười vuốt vuốt giúp cô, phơi nãy giờ dưới nắng trời, nơi bàn tay chạm tới, tóc cô rất ấm, ấm áp từ đầu ngón tay truyền thẳng lên, cảm giác khác lạ có phần không nói rõ được cũng không tả rõ được…
“Nhóc ngốc, hay cậu làm đệ đệ của ta nhé?” Hoắc Khứ Bệnh cười nói, cùng trải qua nhiều thứ, hễ nhìn thiếu niên này lại cảm thấy cậu ta thật đáng thương, tựa như không tự chủ được muốn đặt cậu ta dưới cánh chim của mình.
Tử Thanh kinh ngạc giương mắt: “Tướng quân không có đệ đệ sao?” Cô chỉ biết cậu Hoắc Khứ Bệnh là Vệ Thanh, dì ruột là hoàng hậu, chuyện nhà còn lại không rõ lắm.
Ánh mắt Hoắc Khứ Bệnh ảm đạm đi, quái lạ là, ở trước mặt cô chàng không cảm thấy cần kiêng dè gì, thản nhiên nói: “Nghe nói là có một đệ đệ, nhưng ta chưa từng gặp nó.”
“Nghe nói?” Tử Thanh càng không rõ.
“Cha ta là viên tiểu lại, năm đó mẹ ta cũng không lấy cha, sau đó cha ta cưới thê thất khác, nghe nói là có cậu con trai, cũng tính là em trai ta đi.”
“Ồ…” Tử Thanh gật đầu.
Nhìn cặp mắt trắng đen rõ ràng của cô, Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười, nhịn không được lại vuốt đầu cô: “Ồ cái gì, cậu có hiểu không?”
“Hiểu, phải lĩnh quân sao lại chưa từng gặp chứ?”
“Ta chưa từng đi tìm bọn họ.” Hoắc Khứ Bệnh nhún vai.
“Sao thế ạ?” Tử Thanh không hiểu.
Hoắc Khứ Bệnh lườm cô một lúc, rồi ngoảnh đi chỗ khác nói: “Bọn họ cũng không đến tìm ta, có lẽ vốn dĩ cha ta cũng không muốn nhận ta?”
“Sao lại thế!” Tử Thanh ngẩn ra, mày nhíu lại, chưa nghĩ nhiều đã nói luôn, “Có lẽ là Tướng quân ngài lấy lòng tiểu nhân đo…”
“Cậu nói cái gì?!” Hoắc Khứ Bệnh chợt xoay đầu lại, mày nhếch cao cao.
“… Không phải,” Tử Thanh lập tức ý thức lỗi của mình, cuống quýt sửa lại, “Có lẽ là Tướng quân suy nghĩ nhiều quá, có thể bọn họ cũng luôn đang chờ ngài?”
Chàng lành lạnh lườm cô, không nói không rằng, thong thả bước đến thớt ngựa đang đùa bên cạnh.
Ngón tay vô thức cuộn cọng cỏ nhỏ, một vòng rồi lại một vòng, Tử Thanh như có điều suy nghĩ…
Mãi lâu, Hoắc Khứ Bệnh thấy cô không nói gì, không kìm được lượm viên sỏi nhỏ ném qua: “Ngơ ngốc gì đấy?”
“Tôi đang nghĩ, với địa vị hiện giờ của Tướng quân, bọn họ cũng không tới cửa trèo cao, âu cũng là từ tấm lòng bảo vệ Tướng quân.” Tử Thanh nghiêm chỉnh nói.
“Hừ, bọn họ không có cửa.” Hoắc Khứ Bệnh xem thường.
“Nhưng tục ngữ nói, nghèo ở chợ không ai hỏi, giàu ở núi sâu có bà con xa.” Xưa kia Tử Thanh sống ở vùng thôn quê, từng gặp những người có thân thích giàu có ở trong thành, đa số đều thích khoe khoang khoác lác, mặc kệ có được chào đón không, cũng mặt dạn mày dày muốn đi thăm người thân.
Hoắc Khứ Bệnh giật mình…
Dưới dốc núi, đám sĩ tốt đã nhặt sạch sỏi đá một khoảnh cỏ xanh lớn. Dưới hiệu lệnh của Bá Nhan, lấy người xây thành tường, chỉnh chỉnh tề tề bao thành một chỗ cúc thành.
“Đi! Đá xúc cúc nào!” Hoắc Khứ Bệnh dùng chân khẽ đá Tử Thanh, căn dặn, “Chớ va chạm với người ta, đoạt được cúc cầu thì truyền cho ta, biết chưa?”
Quả thực lạ lẫm với môn xúc cúc này, Tử Thanh đành gật đầu lia lịa.