Lưỡi đao trong dự đoán không rơi xuống, một bàn tay to lớn chụp áo giáp trước ngực cô, xách thẳng cô lên một con ngựa khác, bằng cái giọng khàn khàn như từ cuống họng gầm thét tới đám sĩ tốt: “Hung Nô Vương đã chết, giết!”
Quân Hung Nô bên cạnh chẳng biết đã bị các đồng bào giết tự lúc nào, đến giờ Tử Thanh mới nhìn rõ người đang nói là Bá Nhan. Bá Nhan không rảnh đáp cô, một kiếm cắt đầu Chiết Lan Vương cắm cao lên mũi trường kích.
Mũi tên vẫn còn xuyên qua cổ họng Chiết Lan Vương, dưới ánh trăng lạnh lẽo, đầu mũi tên phản xạ sắc lạnh.
Tử Thanh chỉ nhìn một chút, rồi không muốn nhìn nữa.
Ngổn ngang trên đất là thi thể la liệt và người bị thương nặng, có người Hung Nô, có người Hán. Một gã thiếu niên bị rách bụng nằm trên đất không ngừng tru tréo, hắn không nhìn thấy vết thương mình, chỉ theo bản năng ôm lấy mớ đồ lòng ấm nóng chảy ra kia nhét trở lại.
Cơn đau đớn của hắn không kéo dài quá lâu, ngay sau đó có một thanh trường kích thẳng tắp rơi xuống.
Ngay trái tim, đi thẳng vào, hơi chếch, tiếng gào thét liền biến mất không còn âm thanh nào, chỉ còn cặp mắt vẫn còn mở to, trong hai tay vẫn còn kéo mớ đỏ thắm ấm nóng.
Bên cạnh gã là một tên lính Hán bị chém trọn cánh tay phải, dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, nhặt cánh tay phải còn cầm máu, ngồi dưới đất mặt đầy ngờ vực muốn lắp nó lại…
Tử Thanh lăn lộn ngồi vững lại trên lưng ngựa, vết thương vai trái chảy máu ồ ạt, đau vô cùng, đau đến mức khiến cô quên rằng trong tay không còn binh khí, chỉ mân mê dây cương trong lòng bàn tay trái, hai chân dùng sức kẹp bụng ngựa muốn đuổi theo Bá Nhan.
Chợt một thanh đoản sát đưa sang bên cạnh cô, theo bản năng cô định tránh đi.
Người kia quát: “Cầm đi, tay không ngươi muốn đi chết à!”
Đúng vậy, là đưa cho cô, không phải đâm tới, cô nhận đoản sát, đưa mắt ngó lên thì thấy Đế Tố — cậu ta cũng đẫm máu một người đang tức giận trừng trộ cô, rồi lập tức dời sang chỗ khác, tự rút một thanh mã đao dài trên thi thể, vung mấy lần, như cảm giác đã rất thuận tay.
Đúng là cậu ấy đã đưa đoản sát của mình cho cô.
“Lão Đại đâu?” Cậu quát, có vẻ như trên chiến trận, ai muốn nói gì chỉ có cách rống to.
Trong đầu lướt qua hình ảnh Triệu Chung Vấn vùng vẫy giành sự sống giữa đám Hung Nô, Tử Thanh không thốt ra lời, chỉ lắc đầu. Cô nhìn Đế Tố, cặp mắt cậu ứ máu, cặp mày non nớt xưa kia như đã bị máu tẩy hoàn toàn, trong một tối đã trưởng thành.
Đế Tố hung dữ nhíu mày, không thèm nhìn cô, cầm đao giục ngựa lại xông vào chiến trận.
Không màng tới bả vai đau như muốn xé người kia nữa, Tử Thanh cắn răng, tay phải nắm chặt đoản sát, vội quát ngựa xông vào chiến trận.
Tiếng trống dồn dập, lại có biến tấu.
Vòng bánh xe Chấn vị báo nguy, lúc này người Hung Nô bị thắt nút trong vòng bánh xe Càn Vị đã bị giết hầu như sạch sẽ, Càn vị trống rỗng, Bá Nhan dẫn bộ binh chạy tới vòng Chấn vị, hai bên bánh xe chuyển động nhanh chóng bổ sung lỗ hổng của Chấn vị.
Bầy ngựa lao nhanh, Tử Thanh cuốn vào bên trong đã không thể quay về, bèn theo thật sát Đế Tố, đi theo Bá Nhan đến vòng Chấn vị.
Ánh trăng lạnh lẽo, vó ngựa sôi trào, khó khăn lắm họ cũng đến được Chấn vị, đón đầu họ là một số lớn người ngựa Hung Nô, xông ra vòng Chấn vị. Chỗ nào bọn chúng đi qua thế như chẻ tre, bào đỏ thấm máu, chi gãy xác người bay tứ tung.
Có lẽ là tướng lệnh cho phép, có lẽ là dòng máu chảy trong ngực, không một sĩ tốt người Hán nào nao núng, quân Hán ở Ly vị và Khôn vị nhanh chóng bổ sung, hai mắt Hoắc Khứ Bệnh đau nhức co rút, huơ kiếm bổ hai tên Hung Nô kế bên, không thể không ra tướng lệnh.
Tiếng hồ già vang lên, ré dài lặp đi lặp lại, là tiếng biến đổi trận pháp hết sức thảm thiết.
Biến trận!
Cùng là trận pháp xe lăng, các bánh xe trước đó từng cái bắt đầu tản ra theo thứ tự, dưới ánh trăng, vó ngựa nườm nượp, áo bào đỏ thắm máu tươi trong tiếng chém giết dần dần hình thành một vòng xoáy cực khổng lồ không ngừng xoay tròn.
Đây cũng là trận hình cuối cùng nhất của trận pháp xe lăng.
Cuốn quân Hung Nô vào trong vòng xoáy, khuấy động, thắt cổ chai, nuốt chửng.
Mấy mũi tên nỏ xé không mà đến, đúng lúc đó huyền mã dời nửa bước, mũi nó sượt qua bên cạnh người Hoắc Khứ Bệnh, tấm che tay bị bắn phá, máu lập tức tuôn ra… Hoắc Khứ Bệnh không thèm nhìn một chút, mặc áo giáp bị hư hại phi ngựa xông vào chiến trận, trận hình cuối cùng nhất này đã không còn cần bất kỳ tướng lệnh nào nữa, nó cứ thế sẽ khuấy động đến một khắc cuối cùng.
“Quân Hán uy vũ!”
Huyền Mã giơ vó trước thật cao, chàng lạc giọng gào thét, thả Tiểu Hoàng nỏ, một tay cầm kiếm, một tay cầm kích, liên tiếp đánh rơi bốn năm tên Hung Nô ngã ngựa.
“Quân Hán uy vũ! Quân Hán uy vũ! Quân Hán uy vũ!…”
Những tiếng gào liên tiếp đáp lại không ngừng truyền đi, cho đến nối thành một mảng, vang vọng chín tầng mây.
“… Quân Hán uy vũ!”
Đế Tố cũng đang thét gào, như muốn rách cả cuống họng.
Tử Thanh theo sát phía sau, cổ họng không còn phát ra được tiếng động gì, một đồng bào cụt tay ở bên phải bị một lực mạnh đẩy va chạm tới, máu tươi ứa ra miệng, đón gió tung tóe lên mặt cô. Trên người người này rất nhiều vết thương, nặng nhất là một đường chém dài bên eo, máu ừng ực ừng ực cuộn chảy ra ngoài, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Vừa định đẩy người ra, thoáng nhìn qua nét mặt đầy máu đen dưới mớ tóc rối, Tử Thanh ngẩn người, nhận ra đó chính là Thi Hạo Nhiên.
Bị thương đến mức này, anh ta đã không sống không nổi nữa.
Ở trong sa mạc, đầy hiểm trở cậu ta mới nhặt về một cái mạng, giờ này khắc này, lại ném ở nơi đây.
Lại có mã đao vung đến, Tử Thanh vung sát ngăn lại, hai mắt tụ máu, nghiến răng đẩy cậu ta xuống lưng ngựa, lại giục ngựa tiếp tục chém giết.
Tiếng Thi Hạo Nhiên rơi mạnh xuống đất, như một tảng đá lớn nện trong lòng cô, làm cô không thở nổi.
Không xa phía trước, Bá Nhan đang liều mạng đánh với một hãn tướng Hung Nô, binh khí tấn công nhau lửa bắn tung tóe, bỗng có một mũi tên bắn trúng ngực phải của Bá Nhan, bàn tay cầm kích của anh ta khựng lại, người chao đảo… Viên Đại tướng Hung Nô há bỏ qua cơ hội tốt đến thế, mã đao sáng loáng lóe lên, lập tức chém xuống cổ anh ta!
“Kẻng!”
Một kiếm nghiêng từ trong ra thay Bá Nhan cản lại một đao trí mạng này.
Bá Nhan phớt lờ tên trung, không chút do dự hất kích tiến lên, trường kích xuyên tim, đánh chết đại tướng Hung Nô ngay trên lưng ngựa, lúc này mới thở hổn hển quay lại nhìn người cứu mình một mạng.
“Tướng quân!”
Lông trắng cắm trên ngực Bá Nhan dần bị máu nhuộm đỏ, hai mắt nhức nhối, Hoắc Khứ Bệnh gằn giọng hỏi: “Lư Hầu Vương ở đâu?”
“Có vẻ như ở mạn bắc.”
“Anh dẫn người ngựa cùng ta sang bên đấy.” Hoắc Khứ Bệnh trừng trừng nhìn anh, “Anh còn có thể không?”
Bá Nhan đưa tay, rắc, bẻ gãy nữa mũi tên lộ ra ngoài lồng ngực, tiện tay ném đi, dùng giọng vì đau mà trở nên ồ ồ đáp: “… Có thể!”
“Được.”
Cổ họng Hoắc Khứ Bệnh nghẹn lại, không nói thêm gì, giục ngựa xông giết tới mạn Bắc.
Vòng xoáy khổng lồ chậm rãi xoay tròn, nghiền ra tay tàn chân cụt máu tươi đầy khắp núi đồi, sống hay chết ở trong đó không có chỗ giới hạn, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo tưới lên mảng núi thây biển máu sôi trào…
Tử Thanh đã đếm không hết bao lần đâm đoản soát vào ngực người, lúc nhổ sát, máu đối phương bắn ra, từ ấm áp ban đầu đã trở nên lạnh lẽo, hết lần này đến lần khác. Thanh đoản sát như đúc từ máu ở trên tay, bị máu tươi thẩm thấu, lòng bàn tay cực nóng trơn ướt, kết vảy thành màu đen trên mu bàn tay lạnh thấu xương. Mà đối với vết thương trên vai, cô đã vô tri vô giác, không còn thấy chút đau đớn nào.
Trong chuyến trùng sát không có điểm dừng, cô mất bóng Đế Tố, may mà Bá Nhan vóc dáng cao lớn, rất dễ phân biệt trong đám người ngựa. Ở ngay biên tầm mắt, trước mặt Bá Nhan hình như còn có một bóng dáng bào đỏ quen thuộc, không hề có lý do gì, cô gần như là bản năng đi theo chàng.
Phía mạn Bắc của vòng xoáy, Lư Hầu Vương và mấy Đại tướng bên cạnh cũng đang dẫn quân tìm thủ lĩnh của quân Hán — viên Tướng quân họ Hoắc tuổi gần hai mươi kia.
Hán đình chỉ có một vạn người ngựa, xâm nhập vào vùng đất của Hung Nô, binh mệt ngựa mỏi, xem như nỏ mạnh hết đà, thế mà có thể ác chiến cùng bốn vạn đại quân Hung Nô một quãng lâu, còn chém chết Chiết Lan Vương. Lư Hầu Vương cũng đã dẫn binh giết chóc song vẫn không thoát khỏi trận pháp của quân Hán, ngược lại tổn binh hao tướng, xoay vòng trong vòng xoáy này.
Răng gã nghiến muốn nát, dù là đối với gã hay với quân Hung Nô thì đây đều là điều vô cùng nhục nhã.
Đương đâm quân cầm cờ tiên phong của quân Hán xong, Lư Hầu Vương cắm ngược lá cờ đỏ chữ “Hoắc”, đâm xuyên giáp vào thẳng ngực của tên Hán tốt, máu đỏ nhanh chóng thấm ướt lá cờ đỏ…
Lúc ngẩng lên, gã nhìn thấy viên Tướng quân trẻ tuổi kia đứng cách đó không xa.
Có lẽ cùng là trực giác của thủ lĩnh, cho dù Hoắc Khứ Bệnh mặc chiến bào bình thường không có gì lạ, nhưng ngay lập tức gã đã nhận ra người này chính là thống soái quân Hán.
Tướng quân họ Hoắc trước mắt, còn trẻ hơn so với trong tưởng tượng của gã, đồng thời cũng càng làm lão có cảm giác bị bức bối.
Đó là một loại cảm giác rất quái lạ, gã đã từng chơi cờ lục bác* của người Hán, trong đó có một quy tắc đầu tiên chính là “Vua không gặp Vua”, gã vẫn luôn không hiểu lắm, sao phải quy định Vua không thể gặp Vua.
(*) check trên wiki
Một chốc nhìn thấy Tướng quân họ Hoắc đó, gã đột nhiên vỡ ra.
Hầu như cũng đúng lúc đó, Hoắc Khứ Bệnh cũng nhìn thấy Lư Hầu Vương, sau đó hạ tầm mắt, nhìn thấy tên binh lính bị cây cờ xuyên qua người kia.
Tên binh tốt còn chưa chết, tứ chi co quắp, khóe miệng trào bọt máu, hai mắt mờ mịt nhìn lên bầu trời! Lập tức, Lư Hầu Vương hùng hổ vặn xoáy cột cờ, đầu cờ bén nhọn thô ráp khuấy vào trong thân thể anh ta, vượt qua cực hạn chịu đau làm hai mắt anh ta trợn trắng, trong miệng không thể khống chế càng sủi lên nhiều bọt máu…
Như viên than nóng cháy đến đỏ bừng nhét sâu vào trái tim, đau đớn như lửa rực đốt lấy toàn thân Hoắc Khứ Bệnh, cơ mặt chàng cắn răng bạnh ra hết sức rõ ràng, chỉ dừng một chớp mắt, chàng nghiêm nghị quát ngựa, xông thẳng đến Lư Hầu Vương.
Không tính binh sĩ Hung Nô bình thường, bên cạnh Lư Hầu Vương còn có hơn mười thị vệ cận thân sẵn sàng đón địch, ba người cầm đầu tên nào tên nấy tầm vóc cao lớn, mắt báo trợn to, mã đao nhuốm máu. Bọn chúng đều là những dũng sĩ tiếng tăm lừng lẫy dũng sĩ trong tộc Hung Nô, dù không đến mức lấy một cản trăm, nhưng binh tốt người Hán bình thường quả không phải là đối thủ, trong trận này cho đến giờ, binh Hán bọn chúng chém giết đã hơn trăm người.
Thấy Tướng quân một ngựa đi đầu, Bá Nhan quát ngựa đuổi theo, chém giết đến tận đây chỉ còn lại mười mấy người cưỡi ngựa theo sát sau lưng anh ta.
Cho đến khi cách Lư Hầu Vương còn hơn trượng, Hoắc Khứ Bệnh bỗng chuyển hướng, giơ trường kích nhô lên, không hề báo trước đâm vào người một thị vê Hung Nô, vẩy một cái, thị vệ Hung Nô lập tức bay lên, một dây máu hình cung từ lồng ngực phụt ra như bão tố, nặng nề tạt tới Lư Hầu Vương.
Lư Hầu Vương giật ngựa né tránh, không hề nhìn lấy tên thị vệ Hung Nô kia, hùng hổ tiếp cận Hoắc Khứ Bệnh, trở tay lấy trường đao đang vác sau lưng. Đao của gã khác với đao người Hung Nô bình thường hay dùng, bản rộng hơn ba phần, lớn gần gấp đôi, trên mũi đao nhỏ máu không nhiễm, loá mắt dưới ánh trăng.
Cười lạnh, Hoắc Khứ Bệnh nắm chặt trường kích, đang chờ quấn đấu với gã, thì có một người sượt qua bên cạnh gào thét lớn xông tới, là Triệu Phá Nô không biết từ đâu xuất hiện, máu me đầy mặt, trong cử chỉ hình như có vẻ điên cuồng, trường kích múa không còn ra kết cấu gì.
Đao kích tấn công!
Ánh lửa tung toé khắp nơi!
Hai người giằng co, tiêu hao lực cánh tay lẫn nhau rất lớn. Triệu Phá Nô dồn sức vào hai tay, nét mặt dữ tợn vừa hò vừa rống, nước bọt mang theo máu cách đao kích tung tóe lên mặt Lư Hầu Vương.
Hai viên thị vệ Hung Nô một trái một phải, hai thanh mã đao dài chém tới sau lưng Triệu Phá Nô, lúc cực kì khó khăn, bị Hoắc Khứ Bệnh ngăn lại, lập tức chàng bị hai người vây công, còn Bá Nhan và mười mấy kỵ binh dẫn theo lúc này đã cùng quân Hung Nô quần nhau chém giết.