*) Có truyền thuyết kể rằng một bình rượu quý được gửi đi từ kinh đô đến doanh trại Hoắc Khứ Bệnh như một món quà từ Hán Vũ Đế. Thay vì giữ cho riêng mình, Hoắc Khứ Bệnh cho đổ rượu vào một dòng suối gần đó để tất cả binh sĩ đều có thể thưởng thức. Thung lũng tràn ngập hương thơm của rượu và vùng này sau đó đã được đổi tên thành Tửu Tuyền, nghĩa là “Suối rượu”.
Sau cuộc đại phá bộ lạc Hỗn Tà Vương, quân Hán chỉnh đốn tại chỗ nửa ngày, bổ sung lương thực nước uống, ngay sau đó tiếp tục bôn tập. Đuổi theo một đường, chém giết hơn ba vạn Hung Nô, lần lượt bắt sáu ngàn năm trăm tên, trong đó bao gồm Thiền Hoàn Vương, Kê Tữ Vương, Hô Vu Đồ Vương, Tù Đồ Vương và năm Vương Mẫu, Thiền Vu Yên Thị (tên gọi Vương hậu Hung Nô) và Vương Tử năm mươi chín người, Tướng quốc, Tướng quân, Đương hộ, Đô úy sáu mươi ba người, có thể nói là thu hoạch toàn thắng rất lớn.
Hôm ấy tập kích bộ lạc Tốc Hán Vương, so với bộ lạc Hỗn Tà Vương thì chỉ là một bộ lạc nhỏ. Song bộ lạc Hung Nô này lại hung hãn lạ thường, bày ra tư thế liều chết một trận với quân Hán, tuy quân Hán vẫn thủ thắng nhưng cũng đã hao tổn hơn bốn ngàn người.
Tử Thanh ngồi xổm xuống đất đang băng bó vết thương cho một sĩ tốt, Triệu Phá Nô chợt vội đi tới, khom người ghé tai cô mấy câu…
Nghe xong, cô chợt biến sắc, nhờ một y sĩ khác đến thay mình, hấp tấp đi cùng Triệu Phá Nô.
Oman nhìn thấy dáng vẻ lạ thường của cô, bèn đuổi theo nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tử Thanh không đáp, cắm đầu kéo hắn đi cùng, đi theo Triệu Phá Nô thẳng đến trước một chiếc lều khá dày của Hung Nô. Triệu Phá Nô phớt lờ hai quân sĩ canh cửa, dẫn Tử Thanh đi vào thẳng.
Trong lều, Hoắc Khứ Bệnh nhắm nghiền cặp mắt, sắc mặt trắng bệch dựa trên giường, trán rịn mồ hôi rào rạt.
Chưa từng thấy dáng vẻ ngài như thế này, trong lòng Tử Thanh quặn đau một trận.
“Vừa trúng tên bắn lén bị thương,” Triệu Phá Nô nén giọng nói, “Tướng quân không chịu để lộ ra, cậu là y sĩ, mau giúp xử lý vết thương cho Tướng quân.”
Tay Hoắc Khứ Bệnh che bên hông trái, Tử Thanh nửa quỳ trước mặt chàng, hít sâu một hơi, từ từ đẩy tay chàng, trong chớp mắt nhìn thấy vết thương, cô nghẹn ngào…
Trước mắt là một mũi tên đã gãy, lộ ra ngoài áo giáp là một nửa cây tên đã bị bẻ gãy!
Vết gãy thô ráp, nhìn là biết dùng tay bẻ sống.
Đối mặt với tình cảnh ấy, ngực cô căng lên từng đợt, cổ họng bị vật gì đó mắc phải.
Hiện quân Hán đang ở trong đất Hung Nô, tuy nói là đã đại thắng, nhưng quân Hung Nô vẫn còn quanh đây, nếu biết tướng lĩnh quân Hán bị thương nặng, rắn mất đầu, chắc chắn sẽ phản công có quy mô, tình thế sẽ nhanh chống đảo ngược. Cho nên Tướng quân vì không để lộ vẻ, chính mình bẻ sống nửa mũi tên, gắng gượng về lều.
“Trước tiên phải cởi giáp, không thì sẽ không nhổ tên ra được.” Cô cố giữ giọng mình bình tĩnh.
“Cậu đến rồi à…” Hoắc Khứ Bệnh đưa mắt nhìn nàng, môi nở nụ cười nhẹ, thản nhiên nói: “Ta thấy chỗ vết thương hơi ngứa.”
Mũi tên này có độc!!!
Tay run nhẹ, Tử Thanh nhanh chóng ép mình trấn tĩnh lại, nhẹ giọng trả lời: “Không có gì đáng ngại.”
“Ta biết.” Hoắc Khứ Bệnh như cực kỳ mệt mỏi, lại nhắm mắt, “Đêm qua ngủ không được ngon, mượn một chốc này ta nghỉ chốc lát, cậu nhẹ tay chút, chớ quấy rầy đánh thức ta.”
“Vâng.”
Tử Thanh nhìn lên khuôn mặt chàng, ánh nắng từ trên đỉnh lều vải rơi trên mặt chàng, hoàn toàn thư giãn, yên tĩnh tuấn dật, như khắc cốt, in dấu sâu trong đầu cô.
Được Triệu Phá Nô đỡ giúp nửa người Hoắc Khứ Bệnh, Tử Thanh bắt đầu nhẹ nhàng hết sức cởi giáp cho Hoắc Khứ Bệnh, Oman ở bên cạnh giúp đỡ. Tuy động tác đã rất nhẹ, nhưng đuôi tên gãy vẫn còn mắc kẹt trong khôi giáp, lúc tháo rời động đến vết thương, Hoắc Khứ Bệnh nhắm mắt không rên một tiếng song vết thương đã chảy rất nhiều máu.
Cởi đến áo bào, thấy chỗ vết thương rỉ ra đều là máu đen, vùng da thịt gần đuôi tên cũng hiện màu đen mờ mờ.
Triệu Phá Nô thở ra một hơi lạnh, bị Tử Thanh dùng ánh mắt ngăn lại. Cô cúi xuống hít mùi vết thương, khẽ thở phào một hơi: “Đây là độc phân sói, người Hung Nô thường dùng, may mà thuốc giải vẫn đem theo quân.”
Đuôi tên lộ ra ngoài da thịt chỉ còn một đoạn ngắn, không biết đầu mũi tên có móc câu không, Tử Thanh không dám tùy tiện nhổ tên, đành dùng một cách thận trọng hơn, trước tiên xẻ chỗ thịt gần vết thương thêm một chút, nhìn thấy rõ đầu mũi tên, mới biết nên cứu chữa thế nào.
Hơ chủy thủ bên người qua lửa, cô ra hiệu Triệu Phá Nô và Oman đè Tướng quân lại, ổn định tinh thần, một đao xẻ xuống, rất nhiều máu trào ra.
Cơ thể Hoắc Khứ Bệnh khẽ chấn động, mặt vẫn không lộ cảm xúc, thậm chí không hề mở mắt.
Đợi thấy rõ đầu tên, mày Tử Thanh nhíu chặt, cảm giác kẻ bắn quá ác độc, đầu mũi tên không chỉ có móc ngược mà còn thoa thuốc độc, thực sự âm tàn.
Có lẽ là vì chuôi tên lòi ra thực sự quá ngắn, cộng thêm có móc ngược, Tử Thanh đành dùng chủy thủ xẻ ra hai bên, mất thời gian một nén hương mới lấy hết được mũi tên. Thời gian tuy ngắn ngủi vậy song với cô mà nói lại vô cùng dài, mồ hôi thấm đầy áo, thậm chí cô còn không dám nhìn tới sắc mặt Tướng quân.
Cả quá trình, ngoài cau mày, từ đầu đến cuối Hoắc Khứ Bệnh cũng không thốt một tiếng.
Lấy xong tên, còn phải hút máu độc, Tử Thanh không chút cân nhắc định áp tới, thì bị Oman đè bả vai.
“Cậu nghỉ một lát, để ta.”
Hắn vô cớ nói xong kéo Tử Thanh sang một bên, tự mình cúi xuống vết thương hút ra một ngụm máu đen, rồi nhổ ngay qua bên cạnh, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế mãi cho đến khi thấy màu máu hiện đỏ tươi, mới dừng lại.
Triệu Phá Nô lặng lẽ bưng tới một bát nước trong mời hắn súc miệng, mắt đầy cảm kích, không còn khúc mắc như trước.
Oman mỉm cười, nhận nước súc sạch sẽ, sau đó bảo với Tử Thanh: “Ta đi sắc thuốc.”
“Ừm.”
Rắc thuốc trị thương lên vết tên bắn xong xuôi, Tử Thanh dùng vải sạch kỹ lưỡng băng bó từng vòng một quanh vết thương của Tướng quân. Cho đến lúc này, Hoắc Khứ Bệnh mới mở miệng, dùng giọng cực kỳ nhỏ bảo: “Mặc giáp giúp ta, ta muốn tuần doanh.”
“Tướng quân! Không thể…” Triệu Phá Nô cuống quýt, “Cơ thể ngài sẽ không chịu nổi, để tôi thay ngài tuần doanh.”
Hoắc Khứ Bệnh phớt lờ anh ta, chậm rãi mở mắt, nhìn Tử Thanh, lại nói: “Mặc giáp cho ta.”
Bốn mắt giao nhau, không cần nhiều lời, Tử Thanh hiểu tâm tư của Tướng quân hơn ai hết. Tất nhiên xung quanh vẫn còn tiếu tham Hung Nô, Tướng quân chỉ cần lộ vẻ thần thái sáng láng mới có thể tránh tai hoa ngầm bị Hung Nô phản công.
“Rõ.” Cô nói.
Triệu Phá Nô thở dài nặng nề.
Tử Thanh khoác bào đỏ lên cho chàng, cột dây buộc tay áo, sau đó Triệu Phá Nô đỡ chàng dậy, giúp mặc giáp.
Áo giáp khá nặng, cô cúi đầu cột dây trên khôi giáp, có thể cảm giác được Hoắc Khứ Bệnh không còn sức lực nửa dựa lên người mình, tiếng ngài thở dốc ngay bên tai…
Không cần nhìn, cô biết tất nhiên là vết thương lại rịn máu, đau đớn cào xé giày vò lấy cơ thể đã cực kỳ yếu ớt này. Ngài từ đầu đến cuối vẫn gượng chịu đựng, nhưng không gì đáng đau lòng bằng nhìn Tướng quân như thế này.
Một giọt nước mắt bất giác nhỏ xuống, Tử Thanh cắn chặt môi, nhanh chóng dùng ống tay áo chùi đi..
Hoắc Khứ Bệnh hình như nhận thấy, nghiêng đầu nhìn cô, thấy mắt cô đỏ, ánh sáng nhẹ rưng rưng trong mắt.
“Nhóc ngốc, ta còn chưa chết mà cậu khóc cái gì.” Chàng buồn cười nhẹ giọng giễu cợt.
Câu nói khiến Triệu Phá Nô cũng thò đầu qua nhìn Tử Thanh, bất mãn nói: “Ta nói này cậu là con nít ranh à, tự dưng giờ khóc cái gì!”
“… Ti chức biết sai rồi ạ.”
Tử Thanh lí nhí, ngón tay nhỏ nhắn đang buộc dây da không biết sao mà động tác vốn rất quen thuộc lại vụng về hơn nhiều so với ngày thường.
Hoắc Khứ Bệnh từ từ chụp tay lên của cô, giọng điệu bất đắc dĩ mà bao dung.
“Yên tâm đi, chút vết thương vặt ấy có sá gì, ta còn chịu đựng được.”
Chuẩn bị xong xuôi, mũ tóc ngay ngắn, Hoắc Khứ Bệnh đẩy họ ra, dưới ánh mắt lo lắng của hai người, cơ thể khẽ chao đảo rồi lập tức đứng vững, chậm rãi bước ra khỏi lều.
Chỉ ngây người ra một loáng, Tử Thanh sải bước đuổi theo.