Theo Tướng quân vào trong lều, tất nhiên Tử Thanh không dám hó hé một chữ, im re đứng thẳng chờ Tướng quân răn dạy, vừa quét mắt, bất thình lình nhìn thấy cây tử sương hào trên bàn, hết sức quen mắt.
“Cây bút này…” Cô không nhịn được hỏi, “Là cây tôi làm ạ?”
Hoắc Khứ Bệnh lia mắt quét qua cô, tức giận nói: “Làm cẩu thả thế, không phải cậu làm thì còn ai.”
So với mấy cây bút khác trên bàn Tướng quân, cây bút lông thỏ tía càng toát vẻ cực kỳ mộc mạc, bị ngài nói vậy, Tử Thanh hổ thẹn nói: “Đúng là làm khá là cẩu thả, hay để tôi cầm về tự dùng, hôm khác tôi sai người mua một cây tốt nhất tặng Tướng quân.”
Nói xong, cô định bước lên lấy lại bút, nào ngờ đã bị Tướng quân đoạt trước một bước cầm vào trong tay, cất nhanh vào trong tay áo.
“Đã là cho ta, sao còn có lý nào cầm về.” Hoắc Khứ Bệnh bất mãn nói.
Tử Thanh do dự nói: “Nhưng… Tướng quân dùng bút này, hơi mất thân phận ạ?”
Hoắc Khứ Bệnh nhướn mày: “Cậu là người Mặc môn, sao lại quan tâm những thứ này?”
“Tôi thì phải, nhưng Tướng quân ngài cũng không phải.”
Bị cô chặn lời, Hoắc Khứ Bệnh ngơ ra, không quá tự nhiên quay đi, thản nhiên nói: “Ta cũng không quan tâm.”
Tử Thanh nhìn sau lưng chàng, trong lòng có vẻ như nhận ra, nhẹ “Ồ” một tiếng.
Trong thoáng chốc trong trướng rơi vào yên tĩnh, cả hai đều không nói gì.
Tay lồng trong tay áo, Hoắc Khứ Bệnh vô thức vuốt ve cán bút, hồi lâu, xoay người lại, cố ý thờ ơ nói: “Còn thất thần làm gì, ta muốn thử bút, không biết có dùng được không nữa, cậu còn không mài mực đi.”
“Vâng.”
Thấy Tướng quân vui giận vô thường, Tử Thanh quả là không nhìn thấu, đành y lệnh ngồi xuống tháp, lấy khay nghiền mực kị tà bằng đồng ra, cho viên mực nhỏ vào, thêm nước, bắt đầu cầm nghiền đá tỉ mỉ mài mực.
Hoắc Khứ Bệnh lườm cô, thoải mái ngồi xuống bàn, tìm một quyển trúc trắng trơn, đợi mực nghiền xong, nâng bút chấm mực, thử viết mấy chữ…
Tử Thanh ở bên cạnh nhìn, đây là lần đầu cô nhìn thấy chữ của Tướng quân.
Thon gầy mạnh mẽ, thẳng thớm, phóng khoáng, chữ như người, quả nhiên.
“Nghĩ gì thế?”
Bên tai bỗng vang lên giọng Tướng quân, cô sực tỉnh, đưa mắt nhìn lên bắt phải ánh mắt toát vẻ bất mãn của Tướng quân.
“… Hả?” Cô không biết nên nói gì.
Đương nhiên đã bị Hoắc Khứ Bệnh nhìn trọn một cảnh cô mất hồn mất vía.
“Còn đang nghĩ về cô nương kia à?” Chàng thu tầm mắt, nâng bút chậm rãi chấm mực, cứ như là hờ hững hỏi.
Tử Thanh ngẩn ra: “Cô nương gì cơ ạ?”
Bút khựng lại, trong ngực Hoắc Khứ Bệnh có cơn giận chập trùng thấp thoáng, nhíu mày nhìn thẳng cô, nói thẳng: “Không phải hôm nay Phương Kỳ dẫn cậu đi tìm cô nương à? Còn vờ vĩnh gì nữa?”
Tướng quân cũng biết việc này sao!
Tử Thanh ngớ người tại chỗ, mặt lúc thì đỏ lúc thì trắng, hoàn toàn không biết nên nói thứ gì.
“Lần đầu à?” Chàng liếc xéo cô.
Chuyện như này đúng là lần đầu tiên, Tử Thanh đàng hoàng gật đầu.
“Thế nào?” Chàng còn muốn moi móc.
Tử Thanh không được tự nhiên chuyển mình, vô vàn khó khăn mới từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “…còn, còn không tệ lắm.”
Chàng cật lực kìm chế cơn nổi khùng, cứ thế hỏi tới: “Không tệ thế nào nào?”
“Chuyện này… Tướng quân ngài đừng hỏi nữa.” Bàn bạc với ngài ấy chủ đề này, còn phải gạt ngài, Tử Thanh cứ như ngồi trên bàn chông, trong ánh mắt không khỏi toát vẻ khẩn cầu.
Hoắc Khứ Bệnh vốn dĩ còn muốn khó xử cô thêm một bận, thấy ánh mắt kia mềm lòng ngay, thản nhiên nói: “Mấy chỗ đó không sạch sẽ, sau này bớt đi. Cậu là y sĩ, nên tự hiểu.”
“Ti chức hiểu rồi ạ.” Tử Thanh vội nói.
Nhìn dáng vẻ cụp mắt nghe lời của cô, cũng xem như ngoan ngoãn, Hoắc Khứ Bệnh không kìm được ngắm cô thêm mấy bận…
Đúng lúc này, Triệu Phá Nô sau khi có quân sĩ thông báo sải bước vào đến, cứ tưởng hơn phân nửa sẽ bắt gặp Tướng quân phát cáu với Tử Thanh, nào ngờ lại chứng kiến hai người im lặng mài mực viết chữ, kiểu hoàn toàn chẳng có chuyện gì. Trong lòng anh ta không khỏi kinh ngạc, liếc nhìn Tử Thanh rồi mới bẩm báo Hoắc Khứ Bệnh: “Tướng quân, Công Tôn Tướng quân hỏi ngày mai ngài ấy có thể đi tuần sát hai doanh Vũ Vệ, Ti Kim không?”
“Ngày mai anh cứ dẫn ông ấy đi thôi.” Hoắc Khứ Bệnh không lấy làm quan trọng, ngừng một chớp mắt, khẽ cười nói, “Nhớ bảo ông ấy giờ Mão xuất phát, phải để ông ấy biết, ở đây cũng không thể so với Trường An.”
Triệu Phá Nô cũng cười đầy xấu xa: “Ti chức cũng nghĩ như vậy… Đúng rồi, Tướng quân, bọn Phương Kỳ vẫn còn đang đứng đấy, có cần…”
“Hừ! Đứng là quá hời cho đám oắt này rồi.” Hoắc Khứ Bệnh suy nghĩ một chớp mắt, trầm giọng, “Cho bọn hắn cột hai bao cát mỗi chân, cầm trường kích, chạy mười vòng quanh sân tập bắn tên nỏ.”
“Như vậy, có thể nào là quá mệt không? Nếu ảnh hưởng buổi thao luyện ngày mai thì không tốt lắm.”
Triệu Phá Nô là người hiền lành, cứ tưởng Tướng quân đã bớt giận, nào ngờ Tướng quân chỉ không bực mỗi mình Tử Thanh thôi, còn đối với đám Phương Kỳ thì vẫn thế.
“Mệt cái gì, đám oắt này cả ngày rảnh quá, mới nghĩ ra nhiều ý tưởng ngu ngốc vậy.” Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng nói, quét mắt tới, “Không bắt bọn hắn luyện chút thì không biết ngồi yên mà.”
“Rõ.”
Triệu Phá Nô cười khổ, không kìm được lại liếc Tử Thanh, ra khỏi trướng, thầm nghĩ: Đúng là tên nhóc này tốt số, cơn khùng Tướng quân lớn vậy mà vẫn không nỡ xả lên người hắn.
Thấy cảnh ngộ bọn Phương Kỳ trước mắt, sao Tử Thanh không đồng tình chứ, nhưng vì bản thân mình cũng là đồng phạm, dĩ nhiên không dám đứng ra xin nương tình.
Một lát sau, Hoắc Khứ Bệnh viết xong, nhúng lọ nước rửa sạch bút, gác xong xuôi, gật đầu khen nhẹ: “Tuy nhìn thì có cẩu thả chút nhưng dùng vẫn hợp tay.”
Thấy Tướng quân hài lòng, Tử Thanh cũng thầm vui vẻ, cụp mắt cười.
“Lại sắp phải xuất chinh thảo phạt Hung Nô rồi.” Hoắc Khứ Bệnh khẽ thở dài, lấy đao thư chuôi bạc bắt đầu phá đi chữ trên thẻ trúc, miệng thản nhiên nói, như đang chuyện phiếm với cô.
Tử Thanh nhăn mày một lát, nghĩ đến người trong miệng Triệu Phá Nô mới rồi, nghi hoặc hỏi: “Công Tôn Tướng quân mà Ưng Kích Tư Mã vừa nhắc tới không phải là Hợp Kỵ Hầu chứ ạ?”
“Chính là ông ấy.”
“Lần này ông ấy cũng sẽ dẫn binh xuất chinh?!”
“Ừm.” Hoắc Khứ Bệnh nghiêng liếc cô, hỏi, “Cậu biết ông ấy?”
Tử Thanh lo lắng gật đầu. Trong quân đã lâu, tất nhiên là cô đã từng nghe qua một chút chiến tích của Công Tôn Ngao, những chiến tích tuyệt đối không làm người ta vui nổi.
“Ý chỉ của Thánh thượng, không có cách nào khác.” Nhìn ra nét sầu lo của cô, Hoắc Khứ Bệnh đành cười khổ, “Hợp Kỵ Hầu, nếu bảo ông ta không biết đánh giặc cũng thật là oan uổng; nhưng nếu bảo ông ấy rất biết đánh trận thì vốn là nói bậy.”
Tử Thanh im lặng, một tướng lĩnh ưu tú biết cách dùng hy sinh nhỏ nhất để đổi lấy thắng lợi lớn nhất, mà tương phản, một tướng lĩnh tầm thường thì rất có thể làm rất nhiều sĩ tốt mất mạng oan ức. Thánh ý cứ thế bày ở trước mặt, Hợp Kỵ Hầu muốn kiến công lập nghiệp, Thánh thượng thì muốn đề bạt, nhưng năng lực của Công Tôn Ngao thì lại bị đặt ở cuối bước suy tính.
“Thế nào, không quen nhìn à?” Thấy cậu thiếu niên tuy không nói gì nhưng mọi thứ đều viết rõ trên mặt, Hoắc Khứ Bệnh buồn cười nói, “Ta suýt thì quên mất, Mặc gia chuộng hiền đức chuộng tương đồng, tất nhiên là cậu sẽ không phục tướng lĩnh như thế.”
Tử Thanh vẫn im lặng, lông mày nhíu chọc.
“Cậu nhóc ngốc…” Hoắc Khứ Bệnh nghiêng người, đưa tay ôm gáy cô, cười nhìn cô chăm chú, nói: “Ta mới là Tướng quân của cậu, cậu chỉ cần theo ta là được rồi, chuyện khác cậu chớ cần quan tâm.”