Biên tập: Wen
Hiệu đính: Mày là bố tao
Mấy ngày trước Tô Vũ vẫn còn đang rất bình tĩnh, ấy vậy mà đã năm ngày trôi qua, cô vẫn bị nhốt mà không có người đến giải cứu, cô bắt đầu càng ngày càng trở nên cáu kỉnh.
Mạc Hủ hiện tại vẫn là sinh viên năm nhất, không tham gia câu lạc bộ cũng như Hội sinh viên, buổi học cũng rất ít, hơn nữa cậu cũng thường xuyên trốn học nên hầu hết dành thời gian đều ở bên Tô Vũ.
Mỗi sáng thức dậy, Tô Vũ đều cảm thấy rất ngột ngạt, bị kiểm soát gắt gao. Mạc Hủ bám chặt lấy cô như dây leo, khiến người ta liên tưởng đến một loại cây ưa bóng râm nào đó, tối tăm và đáng sợ.
Mặc dù Mạc Hủ cũng đang ở nhà, nhưng Tô Vũ vẫn bị xích chân, trong lòng càng ngày càng cảm thấy nhục nhã và nôn nóng. đam mỹ hài
Cô bắt đầu mất bình tĩnh với cậu, vô cớ bắt bẻ cậu, thậm chí có lúc còn động tay động chân với cậu. Mạc Hủ chỉ cười và để cô đánh mắng mình, như thể dù cô có hoạnh họe vô lí đến đâu thì vẫn luôn bao dung cô, ngoại trừ trên giường, cậu lúc nào cũng dịu dàng như vậy.
Hôm nay Mạc Hủ rót một ly trà cho Tô Vũ, cô nếm thử rồi tức giận nói: "Mạc Hủ! Trà nóng quá vậy! Định cho chị bỏng chết hay gì!".
"Chị ơi, em xin lỗi, để em đi lấy cốc khác."
Một ly khác được đặt ở trước mặt cô, cô nhấp một ngụm, ấm nóng thơm ngon, cô lên giọng: "Mạc Hủ! Sao lạnh thế!". Cô thực sự muốn chọc tức cậu khiến cậu cảm thấy phiền toái, nhưng cậu chẳng ngán gì cả.
"Xin lỗi chị, em đi rót một cốc khác cho chị". Cậu cầm lấy ly trà bước vào bếp, không ngại vất vả, giống như không biết bực là gì.
"Mạc Hủ, bao giờ em mới chịu buông tha cho chị? Chẳng lẽ em muốn nhốt chị cả đời sao!?"
Cậu dừng bước, quay lại nhìn cô. Đôi mắt tuy đẹp nhưng lại mang theo vẻ bệnh hoạn, giọng điệu lại ngây thơ như một đứa trẻ: "Đúng vậy, sẽ giam chị cả một đời".
"Không thể! Không thể nào! Mạc Hủ, chị nói cho em biết, không thể được, em không thể, không thể làm như thế được, chị nhất định sẽ rời bỏ em, chị nói cho em biết, Mạc Hủ! Điều chị hối con mẹ nó hận nhất trong cuộc đời chính là từng ở bên em, điều chị nuối tiếc nhất chính là chia tay với Mạc Tử, chị xin em..."
"Choang!". Mạc Hủ đột nhiên ném cái cốc xuống dưới đất, vẻ mặt u ám phát sợ, trong mắt hiện lên sự tức giận, Tô Vũ sợ đến nỗi rụt người lại.
"Chị muốn quay lại với Mạc Tử? Em nói cho chị biết! Không đời nào! Nếu chị thích anh ta, em sẽ giết anh ta ngay lập tức! Giết anh ta! Em sẽ giết chết anh ta! Giết chết anh ta!". Mạc Hủ nói với giọng điệu hung ác, vẻ mặt vặn vẹo vì tức giận.
"Anh ấy là anh trai của cậu, cậu điên rồi, cậu quả thực điên rồi!"
Mạc Hủ bật cười, khóe mắt đỏ lên, tiếng cười của cậu tùy tiện lại điên cuồng, đẹp một cách đáng kinh ngạc nhưng cũng đặc biệt kỳ quái, cho đến khi mắt có vẻ đã đẫm lệ, "em đã sớm phát điên rồi". Dường như cậu thở dài.
Sau ngày hôm đó, Tô Vũ trở nên lầm lì ít nói, trong khi Mạc Hủ có lúc sẽ nói chuyện với cô một cách nhẹ nhàng, có khi lại điên loạn đập phá đồ đạc, càng ra sức hành hạ cô trên giường hơn.
Tô Vũ cảm thấy mình cũng sắp phát điên đến nơi, không biết là đã trải qua một tháng hay vài tháng rồi. Vào một ngày nọ, khi Mạc Hủ vẫn đang đi học như mọi khi, cô nghe thấy tiếng xì xào, loáng thoáng nghe thấy có ai đó đang trò chuyện, tiếp theo là tiếng cửa được mở. Cô giương mắt lên nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt của bạn thân cô, bên cạnh còn có một người đàn ông mang theo hộp đồ nghề.
Cả hai dường như giật mình khi nhìn thấy sợi xích sắt, người bạn ôm lấy cô với vẻ mặt đau khổ, cố gắng nén nước mắt, "tao biết... Tao biết mà... Mày chắc chắn là... Còn viết trên vòng bạn bè cái gì mà đi nước ngoài... Sao có thể... Mãi chưa thấy về... Nhắn tin cũng không thấy hồi âm... Thằng kia là đồ khốn nạn".
Trong thời gian đó, người thợ đã cởi khóa cho cổ chân cô và vội vàng rời đi vì sợ gặp phải rắc rối.
Tô Vũ rời khu chung cư, ngồi vào trong xe, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang thay đổi. Giống như đã trải qua bãi bể nương dâu, liền hỏi cô bạn thân ở bên cạnh: "Đã qua bao lâu rồi?".
"Hả? À, đã... Bảy mươi tư ngày không gặp được mà rồi."
Tô Vũ cảm thấy sống mũi cay cay, cuối cùng cũng không kìm được mà ôm chầm lấy cô bạn khóc lớn.