Ngày xuân tháng ba, tại một hòn đảo nào đó.
Mọi người bận rộn tới tới lui lui, bởi vì hôm nay nơi đây sắp cử hành một hôn lễ lãng mạn.
Trên bãi biển, nhân viên đang bận bịu bố trí, trong nhóm người có hai bóng dáng quen thuộc, là Trần tỷ – quản lý của Tiết Lam và Hải ca – quản lý của Thời Chí.
Hai người cúi đầu nhìn giấy đối chiếu gì đó, cuối cùng tựa như xác định không có vấn đề mới cất tờ giấy đi.
Sau khi Trần tỷ kiểm tra một lượt, thập phần hài lòng nói: “Các anh tìm được ngọn đảo này ở đâu vậy, hoàn cảnh thật sự rất tốt, quan trọng là tính bảo mật cực cao.”
Nơi này vô cùng thích hợp để cử hành hôn lễ cho minh tinh như Tiết Lam và Thời Chí.
Sau khi hai người đăng ký kết hôn thì chuyện hôn lễ cũng được đem ra bàn bạc, có điều hôn lễ nên tổ chức ra sao, như thế nào, thực sự đã khiến Trần tỷ và Hải ca bạc cả đầu.
Lẽ hiển nhiên, hôn lễ của hai người chắc chắn phải mời không ít bạn bè trong giới, hơn nữa đều là các minh tinh tiếng tăm và lưu lượng, như vậy, công tác bảo mật là trọng điểm trong số các trọng điểm.
Cả Tiết Lam lẫn Thời Chí đều không hi vọng hôn lễ của hai người trở thành công cụ để các blogger múa bút, vì vậy cũng không định mời truyền thông.
Nhưng họ sợ tới lúc đó sẽ có vài paparazi nhân cơ hội trà trộn vào, có điều hiện tại không cần lo lắng về phương diện này rồi.
Ngọn đảo này xung quanh đều là biển, ra vào đều cần máy bay riêng đưa đón, người không phận sự chắc chắn không vào được, điểm này cực kỳ tốt.
Có điều khiến Trần tỷ ngạc nhiên chính là sao trước đây chưa từng nghe nói. Theo lý thì vị trí thế này hẳn là rất nhiều minh tinh hay phú hào cử hành hôn lễ bên bờ biển sẽ ưu tiên lựa chọn mới phải.
Hải ca cười khà khà nói: “Không phải chúng tôi tìm, đây là tài sản của Thời Chí.”
Trần tỷ sững người, ngọn đảo to thế này lại là tài sản của Thời Chí?
Advertisement
Chậc, quả nhiên là người thừa kế tập đoàn Thời thị, thật sự là giàu nứt vách.
Trong biệt thự trên đảo, nơi phòng nghỉ dành cho cô dâu cũng đang thảo luận về chuyện này.
“Gì chứ? Thời Chí thật sự là người thừa kế của tập đoàn Thời thị!” Miêu Y Y mắt chữ A mồm chữ O, thảng thốt hỏi.
Tiết Lam bị cô ấy dọa giật cả mình, “Miêu Y Y, liệu em có thể đừng kinh ngạc vãi hồn vậy được không, khiến tim chị thiếu điều lọt ra ngoài luôn rồi.”
Vừa rồi lúc họ tám chuyện, Miêu Y Y nói hòn đảo này tốt thật, sau này nếu cô ấy kết hôn cũng muốn thuê nơi này.
Tiết Lam thuận miệng nói đây là tài sản của Thời Chí, còn nói sau này nếu cô ấy kết hôn thì sẽ trực tiếp cho cô ấy mượn dùng, không cần thuê.
Vừa nghe là tài sản của Thời Chí, Miêu Y Y lắm miệng hỏi thêm một câu về gia thế của Thời Chí, tiếp theo, chính là màn đối thoại vừa rồi của hai người.
Miêu Y Y không quan tâm lời Tiết Lam, thẳng thắn nói: “Vãi, trước đây em nghe quản lý của em nói gia thế Thời Chí không tầm thường, lúc ấy em cũng không để ý, tưởng quá lắm là giống em, là một phú nhị đại bình bình không có gì đặc biệt thôi, ai ngờ anh ấy thật sự là giàu sang quyền thế!”
Tiết Lam cười không nói, về phần giàu sang quyền thế hay không, cô và Thời Chí thật sự không có chút cảm giác đặc biệt gì.
Miêu Y Y nhìn Trịnh Giai bên cạnh, “Sao chị cũng không ngạc nhiên chút nào hết vậy?”
Trong phòng lúc này ngoại trừ Miêu Y Y và Tiết Lam thì còn một người khác, chính là Trịnh Giai.
Miêu Y Y là phụ dâu, Tiết Lam vốn cũng muốn mời Trịnh Giai làm phụ dâu. Dù sao mấy năm nay hai người qua lại nhiều, quan hệ đã thăng cấp lên mức thân thiết, làm phụ dâu cũng hoàn toàn không có vấn đề.
Thế nhưng chuyện này đã bị Trịnh Giai từ chối. Trước đây cô ấy nói muốn “bao thầu” toàn bộ phần quay phim chụp ảnh hôn lễ, không chỉ đơn thuần là nói cho vui. Cứ thế, cô ấy trực tiếp dẫn theo ekip chụp ảnh của mình tới.
Trịnh Giai cười đáp: “Chuyện này lúc trước tôi từng nghe nói, hơn nữa, tôi còn nghe được…”
Nói được một nửa, cô ấy bỗng dừng lại, nhìn về phía Tiết Lam.
Tiết Lam hơi ngơ ngác, “Sao vậy, còn nghe được gì?”
Miêu Y Y cũng giục: “Ầy, em nói này Trịnh Giai, chị đừng chơi xấu vậy chứ, rốt cuộc là nghe được gì thế?”
Trịnh Giai nhún vai, đáp: “Cũng không có gì, chỉ là nghe nói thân thế của Thời Chí hình như do anh ấy tự mình truyền ra.”
“Về phần mục đích ư, đương nhiên là để chắn cả một vùng trời cho người nào đó đang ở trong giới giải trí ngư long hỗn tạp rồi.”
Tiết Lam sửng sốt. Hiển nhiên cô có thể ý thức được “người nào đó” là ám chỉ cô.
Lúc này, Miêu Y Y cũng nghiệm ra: “Hèn chi, thì ra là vì Lam Lam chế à, hahaha, sức mạnh bạn trai này của Thời Chí cũng max quá chừng chừng…”
Lúc Miêu Y Y đang thẳng thắn bày tỏ lòng cảm khái thì cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa.
Tiết Lam tưởng là nhân viên, cất tiếng: “Mời vào.”
Cô vừa dứt lời thì Thời Chí từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, sau khi trông thấy Miêu Y Y và Trịnh Giai thì anh khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Thấy người tới là Thời Chí, Miêu Y Y và Trịnh Giai cũng rất biết điều, tìm một cái cớ ra ngoài, nhường lại không gian cho đôi tân nhân.
Thời Chí ngồi xuống cạnh Tiết Lam, nắm tay cô hỏi: “Mệt không em?”
Tiết Lam lắc đầu, “Không mệt, chỉ là hôm nay dậy sớm quá, lúc trang điểm có hơi buồn ngủ.”
Nghe vậy, Thời Chí vươn tay nhẹ ôm eo Tiết Lam, để cô khẽ tựa vào vai mình, nói: “Vậy em dựa vào anh ngủ một lát đi, lát nữa anh gọi em dậy.”
Tiết Lam nói: “Bây giờ em không buồn ngủ, trò chuyện với Y Y và Trịnh Giai nên đỡ nhiều rồi.”
Có điều nói thì nói vậy, nhưng Tiết Lam cũng không ngồi thẳng mà vẫn gối đầu lên vai Thời Chí.
Thời Chí hưởng ứng: “Được, thế em dựa vào nghỉ một lát đi.”
Tiết Lam khẽ “ừ”, không nói gì nữa.
Chỉ là lúc này cô vẫn đang nghĩ tới lời Trịnh Giai vừa nói, trong khoảnh khắc, dường như Tiết Lam nghĩ thông rất nhiều việc.
Mấy năm nay cô ở trong giới giải trí phát triển cực nhanh, mặc dù cũng có lúc phía đối thủ nhân cơ hội chơi xấu cô, nhưng cuộc sống riêng tư quả thực không gặp phải bất cứ chuyện trời ơi đất hỡi nào.
Thì ra do Thời Chí ở sau lưng che chở cho cô, chẳng trách anh debut ngần ấy năm đều không lộ ra quan hệ của anh và tập đoàn Thời thị, ngược lại sau khi hai người bên nhau thì tin này lại bất ngờ lan truyền một cách nhanh chóng.
Chàng ngốc này, lần nào lần nấy đều vậy, tóm lại cứ ở đằng sau âm thầm trả giá, nhưng trước nay chưa từng nói với cô những chuyện này.
Một lúc lâu sau, Tiết Lam khẽ gọi: “Thời Chí.”
Thời Chí đáp: “Anh đây.”
Tiết Lam nói: “Thời Chí, có anh thật tốt.”
Nghe vậy, khóe môi Thời Chí khẽ nhếch lên, ánh mắt hàng mi tràn ngập dịu dàng, “…Anh cũng thế”
—
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Dưới sự chứng kiến của bạn bè thân thiết, Tiết Lam khoác tay ba Thịnh, từ từ bước lên thảm đỏ.
Trong tiếng nhạc nền hôn lễ ấm áp, Tiết Lam từng bước từng bước đi về phía Thời Chí, trái tim không khỏi ngập tràn hạnh phúc.
Rất nhanh, Tiết Lam và ba Thịnh đã đi tới đầu kia của thảm đỏ, đến trước mặt Thời Chí. Mọi thứ vốn dĩ rất thuận lợi, chỉ là cuối cùng ba Thịnh lại mãi không nỡ trao tay Tiết Lam cho Thời Chí.
Thấy nét mặt lưu luyến không đành ấy của ba Thịnh, sao mọi người lại không hiểu cơ chứ, e rằng đây cũng là một ông bố cuồng con gái nghiêm trọng.
Tần Tề là MC hôn lễ, thấy vậy liền xoa dịu: “Thời Chí, chú đây chính là không nỡ xa con gái đấy. Nào, mau hứa với chú ấy, để chú yên tâm giao con gái cho cậu đi.”
Thời Chí khẽ gật đầu, đưa tay đến trước mặt ba Thịnh, “Chú, chú yên tâm đi, con cam đoan với chú, nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Thế nhưng nét mặt ba Thịnh vẫn xoắn xuýt như cũ, có thể thấy ông đang tranh đấu nội tâm dữ dội.
Lúc này, không biết là ai ở dưới hô một tiếng, “Thời Chí, cậu không được rồi, chú cái gì mà chú, đổi xưng hô đi.”
Nghe vậy, ai nấy ở trên trước tiên đều cười ồ lên, kế đó ầm ĩ bảo Thời Chí thay đổi cách gọi.
Thời Chí phản ứng cũng nhanh, vội đổi xưng hô: “Ba.”
Sau đó lại hướng về phía mẹ Tiết đang ngồi ở bên dưới gần đó, gọi “Mẹ.”
Mẹ Tiết vui đến sắp không thấy cả mắt, vui vẻ đáp lại.
Thấy ba Thịnh hãy còn bịn rà bịn rịn, mẹ Tiết liền ngồi không nổi nữa, trực tiếp lên trên tự mình nắm tay Tiết Lam đặt lên tay Thời Chí.
Sau đó, mẹ Tiết kéo ba Thịnh xuống dưới, vừa đi vừa càu nhàu: “Ông già này đúng thật là, ngày vui mà ông lại giở chứng gì không biết.”
Ba Thịnh bất mãn nói: “Tôi không nỡ gả con gái đi, được chưa?”
Mẹ Tiết khó khăn lắm mới kiềm chế không liếc mắt khinh thường, “Có gì không nỡ đâu chứ, con gái chúng ta gả đi rồi vẫn là con gái của chúng ta, hơn nữa còn thêm được một con rể tốt như Thời Chí, ông có gì mà không hài lòng chứ.”
Chờ sau khi mẹ Tiết và ba Thịnh trở lại vị trí của mình, nghi thức hôn lễ bên trên tiếp tục tiến hành.
Cô dâu chú rể đọc lời thề hôn nhân, trao đổi nhẫn cưới, chú rể hôn cô dâu, thề hẹn bạc đầu giai lão với nhau….
Cuối cùng, Thịnh Lâm đại diện cho nhà gái lên đài phát biểu.
Thịnh Lâm nhận micro từ tay Tần Tề, sau khi nhìn Tiết Lam một cái thì quay về phía Thời Chí.
“Tiết Lam là người thế nào, hai người yêu nhau ngần ấy năm, dù tôi không nói thì cậu cũng rõ rồi. Trên người bà ấy không biết bao nhiêu tật xấu, lại kiêu ngạo, có lúc còn không biết điều, nhưng quan trọng nhất là bà ấy thật sự rất biết chọc điên người khác.”
Tiết Lam: “….”
Thằng em này còn cần nữa không hở, ở trước mặt mọi người vạch trần chị mình cũng được hỉ!
Tiết Lam vừa định phản bác, nhưng Thịnh Lâm đã nhanh hơn một bước, tiếp tục nói, “Vì vậy, nếu cậu đã quyết định kết hôn với bà ấy, cậu cần phải bao dung những điểm này của bà ấy.”
“Nhưng nếu như một ngày nào đó cậu thật sự không bao dung được nữa, cũng mong cậu đừng làm tổn thương bà ấy, bình yên trả về cho chúng tôi. Bà ấy là chị tôi, cũng là con gái cưng của ba mẹ tôi, chúng tôi vĩnh viễn đứng sau lưng chị ấy.”
Tiết Lam đã quen bị Thịnh Lâm ghẹo gan, cậu đột nhiên nghiêm túc sến súa như vậy khiến cô nhất thời không kiềm được, khóe mắt nóng bừng.
“Thằng nhóc này em đừng tưởng nói vậy rồi thôi, chị cho là thật đó, cẩn thận sau này chị ỷ lại em, bảo em nuôi chị đến già!” Hốc mắt Tiết Lam đỏ ửng, “hung dữ” uy hiếp.
Nhưng hiếm khi Thịnh Lâm không đốp chát lại cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Được, thế thì cho là thật đi.”
Nghe vậy, Tiết Lam cũng không kiềm chế được nữa, buông tay Thời Chí, trực tiếp ôm lấy Thịnh Lâm, nghẹn ngào khóc.
Mắt Thịnh Lâm cũng đỏ lên, ôm ngược lại cô nói: “Đừng khóc, kẻo lát nữa lớp trang điểm bị nước mắt làm hỏng rồi thì tôi sẽ đăng ảnh xấu xí của you lên weibo.”
Tiết Lam vốn khóc vô cùng đau lòng, nghe vậy thì trực tiếp bị cậu chọc tức tới bật cười. Thằng nhóc thúi này sến súa chưa được một phút thì đã lộ nguyên hình ngay.
Thịnh Lâm lần nữa đặt tay Tiết Lam vào tay Thời Chí, “Chăm sóc chị ấy thật tốt, nhớ kỹ lời tôi vừa nói.”
Thời Chí siết tay Tiết Lam, trịnh trọng hứa: “Yên tâm, chuyện cậu lo lắng sẽ không xảy ra.”
“Hơn nữa, những điều mà cậu nói, theo tôi thấy đều không phải tật xấu, vì vậy, không cần bao dung, càng sẽ không có ngày không bao dung được nữa.”
Nghe vậy, Thịnh Lâm hài lòng gật đầu: “Hi vọng cậu nói được làm được, tôi sẽ luôn ở cạnh theo dõi, bằng không, tôi sẽ đưa chị ấy đi bất cứ lúc nào.”
Thời Chí đáp: “Được, có điều, cậu sẽ không có cơ hội này đâu.”
Tiết Lam là người anh yêu tha thiết đời này, anh không cho phép bất cứ ai tổn thương cô, bao gồm…chính anh.