Hôm chụp ảnh bìa cho tạp chí V, Tiết Lam và Thời Chí cùng tới địa điểm chụp, vừa vào trong thì cô đã gặp một người bạn khá quen thuộc, Trịnh Giai, cũng chính là nhiếp ảnh gia riêng của tạp chí V.
Trịnh Giai bước lên đón tiếp, “Tôi nói rồi mà, tóm lại sẽ có cơ hội chụp cả hai người, không phải là vẫn bị tôi nhắm chuẩn rồi sao.”
Trước đây trong chương trình <Chuyến lữ hành yêu thương>, Trịnh Giai chụp poster thời trang cho các cặp đôi vợ chồng thì cũng đã đề nghị chụp cho nhóm tiểu quản gia Thời Chí và Tiết Lam, nhưng khi đó đã bị Tiết Lam từ chối.
Lúc ấy Trịnh Giai từng nói, hai người mang lại cảm giác cp ngập tràn, không chụp chung với nhau thì thật đáng tiếc, còn nói gì mà cô ấy có dự cảm nhất định sẽ được chụp ảnh riêng của hai người với nhau. Không phải thế sao, vẫn bị cô ấy nói trúng rồi.
Tiết Lam cũng nói: “Đúng nhỉ, vậy hôm nay cô phải chụp cho tôi đẹp đẹp chút nhé.”
Trịnh Giai vỗ ngực, “Đó là điều đương nhiên, với kỹ thuật của tôi, cô cứ yên tâm trăm phần trăm!”
Thấy Tiết Lam và Trịnh Giai thân thiết như vậy, chủ biên của tạp chí V có hơi bất ngờ: “Giai Giai, hai người quen nhau ư?”
Trịnh Giai đáp: “Đúng vậy, trước đây tôi từng tham gia một chương trình truyền hình thực tế, Lam Lam cũng là khách mời, sau đó, tôi cùng với ekip lại tới chụp ảnh tuyên truyền cho một show truyền hình có cô ấy tham gia. Qua hai lần gặp mặt, đôi bên cứ thế quen nhau.”
Khi ghi hình <Chuyến lữ hành yêu thương>, hai người đã trao đổi wechat, sau đó lúc rảnh rỗi cũng trò chuyện dăm câu, nói đủ thứ chuyện, cả hai thật sự khá hiểu đối phương.
Cộng thêm cô ấy cũng ở thủ đô, có thời gian cũng hẹn nhau ra ngoài ăn cơm mấy lần, dần dần trở thành bạn tốt.
Chủ biên tạp chí V nói: “Hầy, Giai Giai, nếu sớm biết cô và Tiết Lam quen nhau thì trước đó đã để cô ra mặt mở lời mời rồi, như vậy đoán chừng lần hợp tác này cũng đã sớm thành công.”
Đương nhiên, chủ biên tạp chí V cũng chỉ nói vui, mời minh tinh đến vốn là công việc của phòng biên tập, sao có thể làm phiền nhiếp ảnh gia.
Advertisement
Họ lại trò chuyện một lúc rồi liền bắt đầu chụp ảnh.
Lần chụp này hết sức thuận lợi, tính cả trang điểm làm tóc, chưa tới một tiếng đã hoàn thành.
“Chem” giữa Tiết Lam và Thời Chí quá tốt, hai người là người yêu, đủ kiểu nắm tay thân mật, chụp ảnh cp thế này dễ biết chừng nào.
Hơn nữa Trịnh Giai vốn là nhiếp ảnh gia hàng top trong giới giải trí, vì vậy tốc độ chụp của cô ấy siêu nhanh, chất lượng lại đảm bảo, đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều minh tinh thích hợp tác với cô ấy.
Sau khi chụp xong ảnh bìa thì còn có mục phỏng vấn, Tiết Lam cùng Thời Chí lại tới phòng phỏng vấn với chủ biên.
Quá trình phỏng vấn vẫn thuận lợi như trước. Trước khi rời đi, Tiết Lam tới tạm biệt Trịnh Giai, Thời Chí thì ở ngoài đợi cô.
Trịnh Giai vỗ vai Tiết Lam, nói: “Cô cũng bận rộn, không biết lần tới chúng ta có thể gặp nhau là khi nào, có thời gian tôi sẽ tham ban cô.”
Tiết Lam đương nhiên không có vấn đề, “Tôi cầu còn không được ấy chứ, chẳng qua cô cũng chẳng hơn tôi là bao, chụp ảnh rất khó có thời gian trống mà.”
Trương Giai không phủ nhận, cô ấy quả thực cũng rất bận.
Cô ấy nhìn sang hướng khác, nói: “Cô có thể tìm được hạnh phúc của mình, tôi thật sự mừng cho cô. Những việc khác không nói, lúc cô kết hôn, ảnh cưới và ảnh tiệc, tôi bao thầu!”
“Không thành vấn đề, cô chờ tin của tôi đi.” Tiết Lam nhướn nhướn mày, trả lời một cách dõng dạc.
“Được rồi, cũng đừng chỉ chúc phúc cho mỗi tôi, cô cũng phải mau chóng nắm bắt mới được, nếu như đã buông bỏ thì cũng phải có bắt đầu mới chứ.”
Cuối cùng Trịnh Giai vẫn không tiếp nhận lời tỏ tình của Tề Chu. Như cô ấy nói, trong mười năm cô ấy “yêu thầm” Tề Chu thì cảm xúc của cô ấy đã sớm từ từ bị ăn mòn toàn bộ.
Mà tình cảm một khi đã phai tàn thì sẽ không trở lại nữa.
Tiết Lam cũng rất tán thành lựa chọn này của Trịnh Giai, dù sao theo cô thấy, Tề Chu không phải là người bạn trai tốt, thậm chí còn có thể nói là có chút playboy.
Anh ta biết rõ Trịnh Giai thích mình, nhưng lại không từ chối cũng không có biểu hiện gì, vừa theo đuổi người khác lại vừa âm thầm tiếp nhận tình cảm đơn phương của Trịnh Giai. Đến khi Trịnh Giai muốn buông tay thì anh ta lại quay ra vứt bỏ cô gái mà mình đang theo đuổi, quay đầu đi bày tỏ với Trịnh Giai.
Bớt xàm giùm, vầy không phải đểu thì có thể là gì. Bất kể anh ta có đưa ra ngàn vạn lý do thế nào đi nữa, nhưng chỉ có một điều, loại đàn ông này đừng nên cần.
Có điều Trịnh Giai tính tình thẳng thắn cũng đã hoàn toàn từ bỏ, Tiết Lam thấy mừng cho cô ấy. Cô tin một cô gái cool ngầu thế này, nhất định sẽ gặp được người hiểu và trân trọng cô ấy.
—
Sau khi chụp ảnh cho tạp chí xong, khoảng thời gian tiếp theo, Tiết Lam lại nhận quay chụp cho mấy nhãn hàng, còn tham gia vài hoạt động của thương hiệu. Nói một cách tổng thể, coi như là vừa làm vừa nghỉ.
Sau nửa tháng, Tiết Lam lại vào đoàn phim. Nghệ sĩ đang trong giai đoạn thăng tiến như cô, đương nhiên không thể nào nghỉ ngơi quá lâu được.
Có điều lần này Thời Chí không đi cùng, bộ phim trước đó anh đàm phán rất nhanh sẽ tiến hành quay, hai người một lần nữa lại bước vào giai đoạn yêu xa.
Bộ phim lần này Tiết Lam quay nói về thời dân quốc, nữ chủ phiên một, nữ chính là một nữ thương nhân yêu nước thời kỳ đó, tung hoành thương trường, sát phạt quyết đoán.
Một điểm đáng giá chính là tuyến tình cảm của phim khá mờ nhạt. Dù sao thì ở thời kỳ này, đại nghĩa dân tộc hiển nhiên quan trọng hơn tình cảm, mà bản thân Tiết Lam cũng khá thích đề tài phim như vậy.
Trước đây lúc quay <Vô hoa>, Cao Thông thấy cô mặc sườn xám đẹp kinh khủng, vì vậy liền thương lượng với Trần tỷ nhất định phải nhận một bộ phim dân quốc cho cô, thế nên bộ phim này cứ thế được dàn xếp.
Rất nhanh Tiết Lam đã thích ứng với tiến độ quay của đoàn, sau khi dần dần tìm được cảm giác thì khi quay cũng nhập vai hơn nhiều.
Hôm nay quay rất thuận lợi, buổi chiều tầm hơn một giờ thì những cảnh quay của cô đã xong, sau khi kết thúc công việc, Tiết Lam liền về thẳng khách sạn.
Chẳng dễ gì mới có thể được nghỉ ngơi, đương nhiên Tiết Lam liền chuẩn bị hạt dưa đậu phộng nước suối, sau đó bắt đầu luyện phim để thư giãn.
Nào ngờ cô vừa nằm dài trên sofa thì nhận được tin nhắn của Trà xanh.
Trà xanh: “Đường Đường, có tin tức, đồng nghiệp bên phòng bản quyền vừa nói là có mấy công ty phim ảnh đều muốn mua bản quyền phim bộ tiểu thuyết <Chốn triều đường> kia của chị đấy.”
Trà xanh: “Chị đợi một chút, em sẽ gửi tên mấy công ty đó và báo giá của họ cho chị nhé.”
Nhìn thấy tin nhắn của Trà xanh, Tiết Lam có hơi bất ngờ, thật sự có người mua ư.
Lúc trước Trà xanh cũng từng đề cập với cô, nói tiểu thuyết này của cô nổi lắm. Cô cũng từng lướt thấy vài lần trên weibo, hình như còn lên cả hot search, có điều cô không có chút khái niệm nào về việc bán bản quyền nên cũng không để trong lòng.
Trà xanh rất nhanh đã gửi tài liệu cho cô, Tiết Lam mở xem, không ngờ có những năm công ty báo giá, nhìn kỹ hơn chút, Tiết Lam không khỏi sửng sốt.
Giải trí Thế Hoa vậy mà cũng muốn mua bản quyền tiểu thuyết này của cô!
Trà xanh: “Đường Đường, chị cân nhắc thử xem nhé, xem xem rốt cuộc có muốn bán hay không, bán cho công ty nào, quyết định rồi thì báo cho em một tiếng nha.”
Tiết Lam đáp: “Được, làm phiền em rồi, để chị suy nghĩ rồi nhanh chóng trả lời cho em.”
Cẩn thận đọc lại tên của mấy công ty này trên điện thoại, Tiết Lam bỗng có chút ngây người.
Nói thật, trước đây cô chưa từng nghĩ tới phương diện này. Khi ấy viết tiểu thuyết cũng là thời cuộc đẩy đưa, cộng thêm giữa chừng bởi vì quay phim nên phải việc up chương mới cũng không liền mạch.
Vì vậy, sau khi hoàn thành cô đã thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghĩ cuối cùng đã xong nhiệm vụ, thậm chí còn quên bẵng chuyện này.
Vậy mà lại đột ngột nói với cô rằng tiểu thuyết của cô có thể được chuyển thành phim, đây quả thực là điều từ đầu cô không hề ngờ tới.
Tiết Lam lại nhìn tên mấy công ty điện ảnh, sau khi ngẫm nghĩ thì vẫn nhắn tin cho Thời Chí hỏi thăm một chút.
Tiết Lam: “Công ty anh có phải định mua bản quyền tiểu thuyết <Chốn triều đường> không?”
Thời Chí đáp: “Chuyện này anh không rõ lắm, hay để anh hỏi Tần Tề giúp em nhé?”
Tiết Lam trả lời: “Vậy anh hỏi thử giùm em nha.”
Nghĩ nghĩ, cô lại giải thích: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là tiểu thuyết này do em viết. Hôm nay biên tập liên lạc nói với em là có mấy công ty muốn mua bản quyền chuyển thể thành phim.”
Thời Chí đọc được tin nhắn của Tiết Lam thì rõ ràng khá ngạc nhiên. Anh biết Tiết Lam viết tiểu thuyết, nhưng không ngờ tiểu thuyết do cô viết lại được hoan nghênh đến vậy.
Mặc dù anh cũng không biết tiểu thuyết <Chốn triều đường> này viết về nội dung gì, nhưng bản thân anh là người ăn cơm điện ảnh, đương nhiên biết có thể được nhiều công ty tranh nhau mua bản quyền thì chắc chắn là một ip lớn có lượng fan nhất định.
Xem ra, hiểu biết của anh về bạn gái mình vẫn chưa đủ vẹn toàn.
Thời Chí trả lời: “Được, anh biết rồi, em đợi anh một lát.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, Thời Chí trực tiếp gọi cho Tần Tề.
Điện thoại vừa có người nhận thì giọng Tần Tề đã truyền tới, “Ui chao lạ quá, sao hôm nay cậu lại gọi cho tôi thế?”
Thời Chí cũng không dông dài với anh ấy, đi thẳng vào vấn đề: “Có phải công ty muốn mua bản quyền tiểu thuyết <Chốn triều đường> không?”
Tần Tề hơi bất ngờ, “Đúng vậy, sao cậu lại biết?”
Trong cuộc họp lần trước, phía hạng mục phim ảnh quả thực từng bàn bạc chuyện này.
Phim đam cải hiện nay chính là mật mã tài phú cho thị trường phim ảnh, Giải trí Thế Hoa đương nhiên cũng muốn chia một phần, vì vậy chuẩn bị mua vài bản quyền ip xuất sắc, tự mình đầu tư quay phim, như vậy còn có thể nâng nghệ sĩ nhà mình, lợi càng thêm lợi.
Lúc đó tại buổi họp, người phụ trách mảng phim ảnh đã cật lực đề cử cho anh một bộ tiểu thuyết, chính là <Chốn triều đường> này.
Người phụ trách lúc đó còn khen ngợi tác giả này một tràng, nói gì mà thế giới quan hay bố cục truyện đều rất hoành tráng. Đương nhiên, cảm giác cp của cặp đôi trong truyện cũng hết sức bùng nổ.
Tần Tề lại nói: “Tiểu thuyết này tôi cũng đọc rồi, nói thật, thực sự được lắm. Tôi còn search một chút, tác giả này cũng hết sức lợi hại, viết một quyển thôi mà trực tiếp phong thần luôn, thế nào, đủ trâu bò chứ hả.”
Nghe vậy, khoé miệng Thời Chí cong lên, “Ừ, rất lợi hại.”
Tần Tề hỏi: “Đúng rồi, cậu vẫn chưa cho tôi cậu biết được tin này từ đâu đấy, quản lý của cậu báo với cậu à?”
“Không phải.” Thời Chí đáp, “Tôi còn chút việc, nói sau nhé, cúp đây.”
Nói rồi Thời Chí lập tức ngắt máy, để lại Tần Tề ở đầu dây bên với kia đầu óc mịt mờ.
Thế cậu ta từ đâu biết được việc này thế, lẽ nào cậu ta quen biết tác giả?
Tần Tề càng nghĩ càng thấy có khả năng, vì vậy định gọi lại, thế nhưng phát hiện phía đối phương đang bận máy. Bỏ đi, sau này sẽ hỏi vậy.
Chẳng qua, nếu như Thời Chí thật sự quen biết tác giả thì có khả năng thật sự cần cậu ta đứng ra làm trung gian, đừng để nhà khác tới trước giành mất mới được.
Xác định tình trạng từ chỗ Thời Chí xong, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tiết Lam vẫn quyết định sẽ bán bản quyền cho Giải trí Thế Hoa. Dù sao các công ty khác cô không rõ, về tình về lý cũng không có lý do nào để bỏ qua Giải trí Thế Hoa mà bán cho nhà khác.
Đương nhiên cô cũng có một điều kiện, không được cải biên lung tung. Cải biên vẫn phải gần sát với nguyên tác một chút, Tiết Lam nghĩ, đây cũng là lời gửi gắm tới các fan sách yêu thích tiểu thuyết này.
Dù sao cô cũng không thiếu tiền, nếu đối phương không làm được, vậy thì không bán là xong.
Tiết Lam gửi câu trả lời cho phía Trà xanh, chuyện sau đó là việc của trang web. Dù gì bản quyền tiểu thuyết này là ký với bên đó, vì vậy chiếu theo quy trình là được.
Tiết Lam vốn cho rằng không có việc của mình, nhưng mấy hôm sau, cô gặp được Tần Tề cùng tới với Thời Chí.
Tiết Lam vừa quay xong thì đã thấy hai người họ trong đoàn phim, rõ ràng có chút bất ngờ.
Cô nhìn Thời Chí, khó hiểu hỏi: “Sao anh lại đột ngột tới đây?”
Đoàn phim của cả hai hiện tại cách nhau không xa, lái xe ước chừng hơn hai tiếng là tới. Cô từng đoán nếu hôm nào đó Thời Chí không có cảnh quay có thể tới đây, nhưng không ngờ lại đột ngột đến thế.
Thời Chí còn chưa kịp lên tiếng thì Tần Tề đứng cạnh đã cất lời trước, “Không nhìn ra sao, còn không phải là vì lo lắng cho em nên đặc biệt tới canh gác ư.”
Tiết Lam: “….”
Thời Chí lườm Tần Tề một cái, nói: “Em đừng nghe anh ta nói bậy, Tần Tề nói là có chuyện muốn bàn với em, nhất định kêu anh qua đây.”
Anh vốn đang ở trong đoàn nghiêm túc quay phim, Tần Tề lại trực tiếp “đánh giết” tới đoàn phim, sau đó thì bị anh ấy lôi đi.
Nói xong, anh còn bổ sung một câu, “Dọc đường anh có nhắn tin cho em, có lẽ em đang quay nên chưa đọc.”
Tiết Lam gật đầu, vừa rồi cô vẫn luôn bận quay, còn chưa kịp đụng tới điện thoại.
Chẳng qua Tần Tề tìm cô làm gì? Cô ngẫm nghĩ rồi liền nghĩ tới gì đó, sau đó quay sang nhìn Thời Chí xác nhận.
Thời Chí gật đầu với cô.
Tần Tề đứng cạnh quan sát mà sốt cả ruột, “Được rồi, biết hai người ăn ý rồi, nhưng liệu có thể đừng có dùng mắt giao lưu nữa được không, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện cụ thể nhé?”
Đúng lúc cảnh quay hôm nay của Tiết Lam cũng đã kết thúc, vì vậy cô tẩy trang xong thì ba người liền tới quán cafe ở gần đoàn phim.
Tần Tề cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Anh nghe Thời Chí nói em là tác giả của <Chốn triều đường>, Tiết Lam, em giỏi quá, anh thật sự không ngờ em còn có thiên phú ở mặt này, quá dữ quá dữ.”
Đối với việc Tần Tề biết chuyện này, Tiết Lam cũng không mấy bất ngờ.
Trước đây Tần Tề bám theo Thời Chí hỏi có phải anh quen biết tác giả tiểu thuyết hay không, Thời Chí từng hỏi thăm ý kiến của cô, cô cũng cảm thấy không sao nên bảo anh cứ nói.
Vì vậy, vừa rồi cô liền đoán được Tần Tề có thể là vì chuyện này mà tới đây.
Tiết Lam hỏi: “Sao vậy ạ, người bên phía trang web chưa liên lạc với các anh sao?”
“Hay là, các anh không thể đồng ý với điều kiện em đưa ra?”
Bằng không hôm nay Tần Tề cố ý chạy tới tận đây một chuyến làm gì?
Tần Tề xua tay, nói: “Làm gì có làm gì có, điều kiện của em hết sức hợp lý, bọn anh đương nhiên là đồng ý.”
Giải trí Thế Hoa nếu như đã muốn chia một miếng bánh của thị trường đam cải, đương nhiên phải khảo sát nghiên cứu thị trường này một cách kỹ lưỡng. Qua phân tích phim đam cải thành công trước đây, không cải biên lung tung, tôn trọng nguyên tác chính là điều cơ bản, Tần Tề vẫn biết.
Khoan nói cái khác, <Thiên thịnh> mà Tiết Lam tham gia diễn xuất chính là một ví dụ điển hình cực tốt về phim đam cải.
“Là vầy, lúc anh biết tác giả nguyên tác là em thì đã nghĩ liệu có thể mời em cùng tham gia vào bộ phim này hay không.” Tần Tề nói.
Tiết Lam sửng sốt, “Các anh muốn em tham gia diễn xuất?”
Tần Tề đáp: “Cũng không phải vậy, có điều, nếu em muốn đóng một vai thì cũng được.”
“Ý của anh là muốn mời em tham gia vào việc viết kịch bản bộ phim, lựa chọn diễn viên…. Em là tác giả truyện gốc, anh nghĩ không ai hiểu rõ những việc này hơn em.”
Tiết Lam ngạc nhiên, chính là muốn cô tham gia vào quá trình sáng tạo kịch bản và quay phim? Có điều nghe có vẻ khá hay ho.
Cô quay sang nhìn Thời Chí, Thời Chí vỗ vỗ tay cô, nói: “Cứ dựa vào ý muốn của em, thích thì làm, không thích thì thôi, không cần cố kỵ điều gì.”
Tần Tề ngớ ra. Được lắm, anh kéo Thời Chí tới là muốn cậu ta nói đỡ vài lời, ai ngờ, cậu ta vậy mà lại “bùi lan”.
Thấy tình hình trước mắt như vậy, xem ra vẫn là phải dựa vào chính mình.
Tần Tề suy nghĩ nhanh nhạy, tiếp tục mời chào: “Tiết Lam, em nghĩ xem, tiểu thuyết này chính là tâm huyết của em mà, lẽ nào em không muốn tận mắt nhìn nó được quay thành tác phẩm sao?”
“Hơn nữa, có em bên cạnh quan sát theo dõi, vậy chắc chắn là sẽ không bị cải biên lung tung, em cũng sẽ không nhẫn tâm để tâm huyết của mình bị phá hỏng chứ.”
Thật ra lý do Tần Tề muốn mời Tiết Lam tham gia rất đơn giản. Trước hết vì cô là tác giả nguyên tác, không ai hiểu nội dung trong truyện hơn cô, có cô tham gia thì fan nguyên tác sẽ rất hồ hởi, việc này không có gì để nghi ngờ.
Bên cạnh đó, thân phận tác giả bí mật này của Tiết Lam nếu như bị lộ thì tới lúc đó chắc chắn sẽ mang lại độ hot hết sức khả quan cho phim. Từ góc độ thương mại, có sự tham gia của Tiết Lam, đối với họ chính là chỉ lợi mà không hại.
Đương nhiên, nếu Tiết Lam không đồng ý, họ cũng không cách nào ép buộc. Chịu thôi, ai bảo bạn trai người ta là boss lớn đứng đằng sau công ty họ chứ hậy.
Nghĩ tới đây, Tần Tề lại quay sang nhìn Thời Chí đang nhìn Tiết Lam với ánh mắt si mê. Chẹp, chức phu nhân ông chủ tương lai này của Tiết Lam e là chạy không thoát rồi.
Tiết Lam suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bộ phim này của các anh chuẩn bị khi nào khai máy? Nói cách khác, nếu như em quyết định tham gia thì em cần để trống thời gian nào?”
Tần Tề vừa thấy có hi vọng liền vội nói: “Dự kiến nửa đầu năm sau sẽ bấm máy, biên kịch cùng với lựa chọn diễn viên, chuẩn bị trước khi quay v..v…em đều có thể tham dự, đại khái cần tới ba bốn tháng, tức là cần em để trống thời gian quay một bộ phim trong năm sau.”
Nửa đầu năm sau à, đúng lúc khoảng thời gian đó Trần tỷ vẫn chưa sắp xếp công việc nào cho cô, thời gian dường như không có vấn đề, Tiết Lam nghĩ.
“Được, chờ em và quản lý thương lượng xong sẽ trả lời anh nhé.”