Sau khi dùng cơm, mọi người đều quay về phòng nghỉ ngơi.
Tiết Lam rửa chén xong thì cầm quyển sổ nhỏ của mình gõ cửa phòng Thời Chí.
Hai người cùng tới phòng khách lên kế hoạch cho ngày mai, cũng như hướng đi sơ bộ của chuyến du lịch ở trạm Tam Á này.
Dựa theo yêu cầu nhiệm vụ của tổ chương trình, sáng mai trước tiên cần chụp poster thời trang bên bờ biển cho bốn cặp vợ chồng, còn buổi chiều thì phải đi check in mấy thắng cảnh nổi tiếng.
Vì vậy, ăn uống đi lại trong thời gian này đều cần hai tiểu quản gia là họ sắp xếp thật ổn thỏa mới được.
Hai người cùng nhau liệt kê những việc cần làm, tỷ như đặt xe, đặt cơm, đặt vé, còn có đi đón thợ chụp ảnh v..v.., hơn nữa còn bàn bạc làm thế nào để thực hiện suôn sẻ.
Cuối cùng, Thời Chí đem chiếc túi đựng kinh phí du lịch đưa cho Tiết Lam.
“Cô quản tiền nhé, những việc khác thì cứ giao cho tôi.”
Tiết Lam xua tay lia lịa, vẻ mặt kháng cự: “Không được, tôi không quản tiền được đâu, anh vẫn nên giữ đi.”
Cô hiểu rất rõ bản thân mình. Nếu như kêu cô giữ tiền, có làm mất tiền không thì hên xui, nhưng tính nhầm thì khả năng này siêu siêu cao.
Thời Chí bật cười, cũng không làm khó cô nữa: “Được, thế tôi trước giữ số tiền này, mỗi tối hai chúng ta cần phải cân đối chi tiêu.”
“Được, không thành vấn đề.” Tiết Lam nhanh chóng đồng ý, “Nếu như tới lúc đó không đủ tiền, cùng lắm là hai chúng ta lại trả lời mấy câu hỏi của tổ chương trình, không sao, tôi không để ý.”
Trong căn phòng ở nhà khách bên cạnh, tổng đạo diễn ngồi trước một đống monitor camera vẻ mặt cạn lời. Cô không để ý, nhưng mà họ để tâm á, được không hả!
Còn nữa, hai người này liệu có phải quá hợp nhau rồi không?
Tổng đạo diễn lại liếc nhìn mấy cặp vợ chồng khác trong màn hình máy quay. Ừm, cảm giác có gì đó kỳ kỳ.
Sáng sớm hôm sau, lúc Thời Chí thức dậy, cửa phòng Tiết Lam hãy còn đóng chặt.
Trong phòng của bốn đôi vợ chồng khách mời cũng không có bất cứ động tĩnh gì, xem ra mọi người hãy còn chưa thức.
Thời Chí nhìn thời gian, đã bảy giờ rồi. Tối qua anh và Tiết Lam hẹn nhau bảy giờ sáng sẽ ra ngoài mua bữa sáng cho các khách mời, có điều, anh liếc nhìn cửa phòng đối diện rồi cầm ví và điện thoại chuẩn bị ra cửa.
Tổ đạo diễn thấy Thời Chí định ra ngoài một mình thì vội hỏi: “Không cần gọi Lam lão sư cùng đi sao?”
Thời Chí lắc đầu: “Không cần, để cô ấy ngủ thêm chút nữa, mình tôi đi là được.”
Dứt lời, Thời Chí liền dứt khoát cất bước ra ngoài.
Trước lúc đi, anh còn lên tiếng chào nhân viên công tác đang đi lại trong phòng khách, bảo mọi người nhỏ tiếng một chút, đừng làm phiền Tiết Lam đang ngủ.
Thế nên, chờ tới khi Tiết Lam tỉnh giấc thì đã tám rưỡi.
Cô ngồi trên giường, đầu óc có chút mơ màng nhìn thời gian trên di động, sau khi ngơ ra mấy giây thì lập tức lao ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Thời Chí ở đối diện.
“Thời Chí, mau dậy đi, chúng ta sắp không kịp rồi.”
Tiết Lam mặt mày sốt ruột đi đi lại lại trước cửa phòng Thời Chí.
Lúc này, Thời Chí từ ngoài cửa đi vào, “Tôi ở đây.”
Tiết Lam quay người, nhìn Thời Chí hai tay xách bữa sáng thì cả người vẫn ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.
Thời Chí nhẹ giọng nói: “Cô không cần gấp, tôi đã mua bữa sáng về rồi, xe cũng đã đặt xong, mười giờ họ sẽ đúng giờ tới đón chúng ta tới địa điểm chụp hình.”
Thấy Thời Chí đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Tiết Lam đột nhiên có chút xấu hổ, “Sao anh không gọi tôi cùng đi chứ?”
Tối qua sau khi ghi hình xong về phòng, cô bởi vì phải vội vàng up chương mới, nửa đêm ngồi viết một chap tiểu thuyết cho nên ngủ hơi muộn, sau đó sáng sớm chưa dậy.
“Không sao, việc này không cần tới hai người, lần tới đổi sang cô.” Thời Chí nhìn áo ngủ trên người cô, cười bảo: “Mau rửa mặt đi, xong rồi qua ăn sáng.”
Chờ Tiết Lam sửa soạn xong xuôi đi ra thì bốn cặp vợ chồng khách mời cũng lục tục xuống phòng khách, thấy cô đi qua thì vui vẻ chào hỏi.
“Lam Lam, mau lại ăn sáng nào.” Hứa Giai Dao lên tiếng.
Tiết Lam: “Dạ, em tới đây.”
Ăn sáng xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc thì xe đón họ đến địa điểm chụp hình cũng tới.
Lúc ra ngoài, Tiết Lam thấy bốn đức ông chồng không cần giao việc thì đã rất chi tự giác giúp bà xã xách túi, nhịn không được “chẹp chẹp” hai tiếng, sau đó hướng về phía camera nói: “Nhìn thấy chưa, ông xã lão luyện nào cũng đều là tự mình rèn luyện đấy.”
Tổ đạo diễn khinh khỉnh hỏi: “Hâm mộ sao? Cẩu độc thân chỉ có thể tự mình xách giỏ.”
Dứt lời, ống của cameraman còn cố ý chĩa vào chiếc túi trong tay Tiết Lam.
Tiết Lam: “……….”
Cái quể gì thế, cô đang bị chế nhạo đấy phỏng?
Cẩu độc thân cũng có tôn nghiêm, được không!
“Hừ, túi của tôi đắt như vậy sao có thể để người khác mang, tôi thích tự mình xách đó, không được hả!” Tiết Lam gắng gượng cứu vớt tôn nghiêm.
Mọi người trong tổ đạo diễn bất giác đều nhìn túi của cô muốn coi thử đắt cỡ nào, nhưng quan sát hồi lâu vẫn không ai nhìn ra được bờ-ran (nhãn hiệu).
Mấy giây sau, một nhân viên trong nhóm nói bằng giọng không chắc chắn: “Chiếc túi này hình như trước đây tôi từng thấy một cái giống vậy trên taobao, hẳn là chưa tới một ngàn đâu.”
Tiết Lam hùng hồn nói: “Đúng vậy, 199 tệ còn freeship, ghê chưa!”
Tổ đạo diễn: “………….”
Còn ghê chưa, xin hỏi cái túi 199 tệ bao ship, mắc chỗ nào?
Còn nữa, một nữ minh tinh như cô lên chương trình xách cái túi rẻ như vậy, thích hợp hử?
Nhưng Tiết Lam cảm thấy hợp quá chừng hợp. Chiếc túi này cô đặc biệt chuẩn bị để ghi hình chương trình này đó, đặc điểm chính là vừa bền vừa có thể đựng đồ, quá phù hợp để xách đi trong chuyến du lịch.
Như vậy thì có bị rách hay bị bẩn cũng không đau lòng, đúng hông.
Trong khoảnh khắc Tiết Lam đang battle cùng tổ đạo diễn thì Thời Chí từ nhà sau đi tới. Vừa rồi anh đi nhận điện thoại, Tiết Lam vẫn chưa lên xe cùng mọi người cũng chính là vì chờ anh.
Hai người xác nhận không có quên gì, lúc này mới ra cửa.
Thời Chí thấy Tiết Lam xách chiếc túi to như vậy thì nói: “Đưa túi tôi cầm cho.”
Dứt lời, anh đưa tay định nhận túi của Tiết Lam, ai ngờ lại bị cô nháy mắt tránh đi.
“Không cần không cần, tôi tự mình mang được.” Tiết Lam liên tục từ chối.
Đùa à, vừa mới battle với đạo diễn xong, sao cô có thể quay đầu đã nhận thua cơ chứ.
Còn nữa, trước đó các tỷ tỷ lúc ra khỏi nhà đều là chồng nhà người ta giúp xách túi, nếu như hiện giờ cô để Thời Chí cầm giùm mình, tới lúc đó đem ra so sánh, đảm bảo không biết dân cư mạng sẽ lại nói gì nữa.
Lông mày Thời Chí khẽ nhíu, nhìn Tiết Lam bằng vẻ khó hiểu.
Tiết Lam liền hoảng, “Chủ yếu là vì cái túi này của tôi đắt lắm, tôi không nỡ để người khác xách giùm.”
Lúc này, tổ đạo diễn có người kịp thời cho một đao: “199 tệ còn freeship, đắt lắm đó.”
Tiết Lam: “…………”
Hừ, hôm nay tổ đạo diễn muốn khó dễ cô đúng không.
Thấy tình hình như vậy, Thời Chí liền biết chắc chắn Tiết Lam lại cùng tổ đạo diễn tranh cao thấp việc gì đó rồi. Nếu là chuyện khác thì bỏ đi, nhưng cái túi này xem ra không nhẹ, cánh tay cô còn đang bị thương, khẳng định không thể nào để cô tùy tiện.
Tiếp theo, Thời Chí cũng mặc kệ cô, cầm lấy túi trong tay cô rồi trực tiếp rời đi.
Tiết Lam đơ ra trong giây lát rồi vội vàng đuổi theo.
Cuối cùng trước khi lên xe thì đuổi kịp Thời Chí, cô do dự một lúc, vẫn giải thích: “Chủ yếu là vì tôi sợ fan và cộng đồng mạng nghĩ nhiều, hiểu lầm ấy.”
Thời Chí dừng bước, lặng lẽ nhìn cô, hỏi; “Vậy cô sẽ nghĩ nhiều sao?”
Tiết Lam đáp lại: “Đương nhiên không rồi.”
Thời Chí im lặng trong giây lát, âm thanh có chút lạnh lùng: “Thế thì có gì chột dạ chứ.”
Dứt lời, anh cũng không hề cho Tiết Lam cơ hội đáp lời, trực tiếp xoay người bước lên xe.
Tiết Lam mặt mày ngơ ngác. Không biết liệu có phải cảm giác nhầm hay không, nhưng sao cô cảm thấy Thời Chí hình như không vui cho lắm.
Xe rất nhanh đã lái tới địa điểm chụp ảnh. Sau khi mọi người xuống xe, đầu tiên là đi gặp nhiếp ảnh gia sẽ chụp cho họ lần này.
Tiết Lam hơi bất ngờ vì nhiếp ảnh gia vậy mà lại là Trịnh Giai!
Chính là nữ khách mời xuất hiện cuối cùng trong <Tần suất tâm động>, nhiếp ảnh gia cool ngầu của tạp chí thời trang.
Lúc ấy khi ghi hình chương trình, Tiết Lam khá tò mò về Trịnh Giai nên sau khi quay về, cô đã lên mạng search một ít thông tin về cô ấy, vừa tìm hiểu mới phát hiện hóa ra cô ấy lại ưu tú đến thế.
Khoan nhắc đến baidu baike liệt kê một loạt các giải thưởng nhiếp ảnh trong và ngoài nước, trong giới giải trí cô ấy còn có một danh hiệu, được gọi là “camera riêng của các đại minh tinh”.
Thậm chí còn có cách nói thế này, không có nghệ sĩ lớn Trịnh Giai không chụp được, chỉ có nghệ sĩ lớn không hẹn được Trịnh Giai.
Không có gì để nghi ngờ, trong showbiz, cô ấy là nhiếp ảnh gia thời trang được các minh tinh yêu chết đi được.
Vì vậy, lần này tổ chương trình có thể mời được Trịnh Giai tới, có thể thấy cũng đã tốn không ít tâm tư.
Sau khi chương trình <Tần suất tâm động> phát sóng, chuyện xưa tích cũ giữa Trịnh Giai và Tề Chu cũng khiến dân cư mạng bàn tán xôn xao, nói giữa hai người họ trước đó là quan hệ người yêu, sau đó chia tay, Trịnh Giai bám riết dai dẳng đuổi theo tới chương trình.
Cũng có người nói cô ấy vì để nổi tiếng, để hot mà cọ nhiệt.
Nhưng bất kể trên mạng nói gì đi chăng nữa, Trịnh Giai chưa từng đưa ra bất kỳ phản hồi nào về những việc này Trịnh Giai, cứ như cô ấy chỉ dạo qua mà thôi.
Trịnh Giai từng hợp tác mấy lần với Đào Văn Quân và Hứa Giai Dao. Trước đây lúc hai người họ lên trang bìa tạp chí thời trang V đều là Trịnh Giai chụp, vì vậy họ cũng xem như người quen.
Ba người hàn huyên một hồi, Trịnh Giai bỗng quay sang nhìn Tiết Lam: “Xin chào, tôi là Trịnh Giai, cuối cùng đã có cơ hội gặp mặt.”
Tiết Lam cười nhẹ đáp: “Xin chào, Tiết Lam.”
Trịnh Giai cười cười nói: “Cảm ơn câu nói mà cô đã gửi đến tôi, tôi được lợi không nhỏ.”
Tiết Lam sửng sốt, mất hết mấy giây mới nhớ trước đây trong chương trình quả thực từng gửi tới Trịnh Giai một câu.
“Thích mà chênh vênh như nhón mũi chân thì đứng không vững, người thích bạn sẽ chủ động khom lưng.”
Nhưng mà, tiền đề để cô thốt ra câu này vào lúc đó chính là, nếu Trịnh Giai tham gia chương trình không phải vì theo đuổi Tề Chu mà là để hoàn toàn buông bỏ.
Cho nên hiện tại Trịnh Giai nói lời cảm ơn với cô, cũng chính là trực tiếp trả lời suy đoán của cô là thật.
Tiết Lam do dự một lúc, đáp: “Đừng khách sáo, có thể giúp cô thì tốt.”
Nghe đoạn đối thoại có chút kỳ quái của hai người, Đào Văn Quân khó hiểu: “Lam Lam, em và Trịnh Giai từng hợp tác sao?”
Tiết Lam cười đáp, “Trước đây từng tham gia một show thực tế với nhau, có chút xíu quan hệ, nhưng vẫn luôn chưa có dịp gặp nhau, hôm nay là lần đầu tiên ạ.”
Đào Văn Quân thấy thấy Tiết Lam dường như không định nói nhiều về việc này thì nhẹ gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi chào hỏi xong, bốn cặp khách mời vợ chồng được dẫn tới phòng hóa trang để tạo hình.
Chủ đề chụp ảnh lần này là poster thời trang vợ chồng, cho nên chẳng liên quan gì tới Tiết Lam và Thời Chí. Hai người cũng vui vẻ nhàn rỗi, vì vậy bắt đầu đi dạo gần đó.
Buổi chụp ảnh rất nhanh liền bắt đầu, trước tiên mỗi cặp vợ chồng là một nhóm, sau đó cả bốn cặp cùng chụp chung.
Trịnh Giai trong giới nổi tiếng là chụp nhanh, chất lượng. Hơn hai tiếng, bốn cặp đôi đã chụp xong toàn bộ.
Bởi vì bối cảnh chụp hình là bên bờ biển nên trong lúc các khách mời thay quần áo, Tiết Lam và Thời Chí nán lại trên bãi cát chờ họ.
Tiết Lam đi chân trần đứng trong nước, nhặt vỏ sò, đắp tượng cát, chơi phải nói là hết sức vui vẻ.
Mà Thời Chí đứng ở phía sau cách cô một khoảng không xa thì luôn nhìn cô, giữa ánh mắt hàng mi tràn ngập ý cười.
Bỗng nhiên một tiếng bấm máy “tách” vang lên, Tiết Lam và Thời Chí nghe thấy âm thanh liền nhìn sang, Trịnh Giai nâng camera chụp họ.
Thấy hai người nhìn qua thì ống kính trong tay Trịnh Giai vẫn như cũ không hề dừng lại, lại tiếp tục nhân cơ hội chụp thêm mấy tấm.
Tiết Lam: “……..”
Cô ấy là nhiếp ảnh gia hay tay săn ảnh thế, vậy mà còn chụp lén hở?
Trịnh Giai chụp kha khá rồi mới thu dọn máy móc đi về phía hai người.
“Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp. Nhìn thấy người và khung cảnh tươi đẹp tóm lại nhịn không được thói quen nhấn nút chụp.”
Thời Chí khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào camera trên tay cô ấy.
Trịnh Giai cười nói: “Yên tâm, tôi là nhiếp ảnh gia cực kỳ có ý thức về bản quyền, không có sự đồng ý của hai người thì sẽ không để lộ ảnh ra ngoài.”
Dứt lời, cô ấy lấy di động ra, huơ huơ với Tiết Lam.
“Có tiện thêm wechat không, vừa rồi tôi chụp cho hai người mấy tấm, chờ sau khi xuất ảnh rồi sẽ gửi cho cô. Tin tôi, chắc chắn sẽ không khiến hai người thất vọng đâu.”
Tiết Lam sửng sốt một lúc, “Được.”
Sau đó, cô quay người tìm Thời Chí lấy di động. Vừa rồi bận nghịch nước, điện thoại đều giao hết cho anh.
Thời Chí nhìn tay cô sũng nước thì hỏi: “Trong túi cô có giấy không?”
Cái túi lớn có sức chứa khủng kia của Tiết Lam bị bỏ lại trong xe bus, cô chỉ cầm theo một chiếc túi cầm tay, bên trong có đựng khăn giấy này nọ, hiện giờ cũng nằm trong tay Thời Chí.
Tiết Lam gật gật đầu, “Ở ngăn ngoài cùng nhất kia, lấy giúp tôi nhé, cảm ơn.”
Thời Chí nhẹ “ừ”, từ trong túi lấy ra gói khăn giấy, rút mấy tờ đưa cho cô.
Sau khi Tiết Lam lau tay thì lúc này mới cầm lấy điện thoại, mở wechat add friend Trịnh Giai.
Sau khi kết bạn xong, Trịnh Giai nhìn Thời Chí, “Thời lão sư còn nhớ tôi không, trước đây chúng ta cũng từng hợp tác.”
Lúc trước Thời Chí từng lên tạp chí V, ảnh bìa khi ấy do Trịnh Giai chụp.
Chẳng qua ấn tượng của Trịnh Giai về anh hồi đó khác một trời một vực với cuộc gặp mặt ngày hôm nay.
Hình dung thế nào đây nhỉ, hồi trước là đóa hoa cao vời vợi không dính khói lửa nhân gian, hiện giờ lại là anh trai hàng xóm hiền lành hiểu ý người khác, không ngờ anh lại thay đổi lớn đến vậy.
Thời Chí hiển nhiên cũng nhận ra Trịnh Giai, thoáng gật đầu: “Ừm.”
Trịnh Giai cười cười. Được rồi, xem ra không phải Thời Chí thay đổi, mà là thái độ của anh phân chia đối tượng.
Sau khi chụp ảnh xong, họ ngồi xe bus tới nhà ăn của nhà nghỉ gần đó ăn trưa. Mọi người sau khi nghỉ trưa một tiếng thì buổi chiều chiếu theo yêu cầu của tổ chương trình, đi check in mấy địa điểm thắng cảnh nổi tiếng.
Thế nhưng lúc đi thì thuận lợi tốt đẹp, lúc quay về thì không như vậy. Bởi vì trong bốn cặp vợ chồng thì hết ba lục đục nội bộ, chỉ có cặp đôi Đỗ Nguyên Văn và Hứa Giai Dao là may mắn.
Bầu không khí trên xe bus quay về xuống thấp, Tiết Lam và Thời Chí đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra trên mặt đối phương có mấy phần ngỡ ngàng không biết làm sao.
Sau khi về tới nhà nghỉ, Tiết Lam chỉ có thể kéo Đỗ Nguyên Văn và Hứa Giai Dao cầu cứu.
“Chị Giai Dao, hình như mọi người không được vui cho lắm, phải làm sao đây ạ?” Tiết Lam khổ não hỏi.
Hứa Giai Dao vỗ vỗ tay Tiết Lam, nhướn nhướn mày nói với cô: “Không sao đâu, em chưa từng nghe ông bà ta hay nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa hay sao. Yên tâm, sáng mai chắc chắn họ lại hòa thuận thôi.”
Tiết Lam: “………..”
Éc…Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa?
Cô nghiêm túc hoài nghi Hứa Giai Dao đang “dằm khăm”, hơn nữa còn là chứng cứ kiểu này!
Đỗ Nguyên Văn cũng cười ha ha bảo: “Đúng đó, hai đứa cũng không cần lo lắng đâu. Hai người cãi cọ qua lại là chuyện rất bình thường, nếu như các ông chồng ngay cả bản lĩnh dỗ vợ cũng không có thì há chẳng phải là sống uổng rồi sao.”
Tiết Lam vừa nghe vậy thì liền hăng hái, “Wow, thế ra anh Đỗ bình thường đều dỗ chị Giai Dao như vậy à, truyền thụ chút kinh nghiệm cho bà con iii.”
Đỗ Nguyên Văn cũng không ngại ngùng, thoải mái trả lời: “Hết sức đơn giản, ghi nhớ mười hai từ là được. Chủ động nhận sai, chọc vợ vui vẻ, trực tiếp ra tay.”
Rồi Đỗ Nguyên Văn lại nghiêm túc giải thích một lượt mười hai từ này, “chủ động nhận sai, chọc vợ vui vẻ” thì không cần nói cụ thể rồi ha, chính là ý ngay trên mặt chữ.
Còn “trực tiếp ra tay” ấy à, đương nhiên không phải là ý ra tay đánh người rồi, mà là kéo kéo ôm ôm hôn hôn đấy. Đương nhiên cũng có thể tiếp tục tiến thêm một bước, việc này phải xem phát huy của mỗi người rồi.”
Tiết Lam nghe xong không khỏi giơ ngón cái với Đỗ Nguyên Văn, tổng kết này TRÂU vl.
Có điều đôi vợ chồng này hôm nay bị gì thế, liên tục ở trước mặt hai cẩu độc thân là cô và Thời Chí “tà răm”, bộ thật sự thích hợp sao?
Dứt lời, Đỗ Nguyên Văn còn vỗ vai Thời Chí, lời ít ý nhiều: “Lần này em cũng theo các anh rể học hỏi một chút, đây đều là trí tuệ đúc kết từ cuộc sống đấy, sau này lúc dỗ bà xã chắc chắn có ích.”
Thời Chí cười đáp: “Dạ, đang nghiêm túc học tập đây.”
Hứa Giai Dao cũng cười trêu: “Nè, Thời Chí người ta và anh khác nhau, với gương mặt này thì có người tình nguyện tới dỗ cậu ấy đấy.”
“Lam Lam, em nói xem nào?”
Bị điểm danh đột ngột, Tiết Lam ngơ ra một lúc, sau đó nhìn gương mặt Thời Chí thì hết sức thành thật gật đầu.
Tiết Lam chợt nhớ trước đây trên mạng có đọc được reply weibo của một blogger: Nếu như có được nhan sắc như thần của Thời Chí một ngày, bạn muốn làm gì nhất?
Trong đó bình luận được like nhiều nhất chính là: toàn bộ đều là mẫu bằng tử quý! (mẹ hưởng phúc nhờ con)
Mà bình luận được like nhiều thứ hai belike: nếu như không mẫu bằng tử quý thì liệu có phải là có lỗi với giới tính của mị?
Lúc đó khi đọc được bình luận này, Tiết Lam có một suy nghĩ, các đồng chí fan quả thực uy mãnh quá xá quà xa.
Nhưng càng thần kỳ hơn chính là netizen để lại hai bình luận này căn bản không phải fan Thời Chí, khi ấy Tiết Lam còn nhấn vào trang chủ của họ để xem thử, không có bất cứ dấu vết nào là Only Chí.
Từ đó có thể thấy, ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết đấy nhá. Đây là phản ứng chân thực không hề pha lẫn chút filter nào của fan.
Nghe kiến nghị của vợ chồng Hứa Giai Dao, Tiết Lam và Thời Chí thương lượng với nhau, trực tiếp cắt bỏ hoạt động buổi tối để mọi người tự do.
Ngay cả cơm tối cũng chia ra đưa tới phòng của họ, tuyệt đối không làm phiền các đức ông chồng dỗ dành bà xã.
Cứ vậy, Tiết Lam và Thời Chí bỗng nhiên trở nên rảnh rỗi. Sau khi hai người dùng bữa tối thì ngồi trong phòng khách xem TV.
TV đang phát sóng một bộ phim truyền hình gần đây đang nổi, Tiết Lam xem rất hứng thú.
Di động trên bàn bỗng rung lên mấy cái, cô cầm lên nhìn, “ồ” một tiếng, là Trịnh Giai.
Thời Chí nhìn cô, “Sao vậy?”
Tiết Lam lắc đầu, “Không có gì, Trịnh Giai gửi ảnh chụp cho tôi.”
Chỉ là lúc cô nhấn mở xem ảnh thì không khỏi thẫn thờ. Trời đất ơi, tấm này chụp cũng đẹp quá đi mất.
Góc độ này, cấu trúc này, quả nhiên là trình chụp trộm của nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và paparazi hoàn toàn khác nhau, còn có trình chỉnh ảnh cũng hết nước chấm.
Thời Chí nhìn di động của Tiết Lam, ánh mắt sâu xa, “Tấm này cũng gửi cho tôi với.”
Tiết Lam “ừm” một tiếng, cũng không nghĩ nhiều. Trong hình có cả Thời Chí, anh muốn cũng là chuyện bình thường, vì vậy tiện tay forward cho anh.
Sau khi ngắm ảnh xong thì Tiết Lam gửi lời cảm ơn Trịnh Giai, hai người thông qua wechat trò chuyện vài câu với nhau.
Thì ra Trịnh Giai và đội ngũ chụp ảnh của cô ấy hãy còn chưa rời đi, hiện giờ đang ở nhà nghỉ bên cạnh họ.
Cuối cùng, Trịnh Giai uyển chuyển đề nghị muốn cùng Tiết Lam gặp mặt tâm sự, Tiết Lam thấy không sao cả. Nói thực, cô đối với Trịnh Giai cũng khá là tò mò.
Nhưng cô vẫn cần phải hỏi ý kiến của tổ đạo diễn, dù sao trong phòng khách cũng có camera đang ghi hình.
Tiết Lam đi về phía tổ đạo diễn xin nghỉ, sau khi giải thích lý do một cách ngắn gọn, tổng đạo diễn đồng ý rất nhanh khiến Tiết Lam hết sức bất ngờ, chẳng qua cô cũng không hỏi gì nhiều.
Thời Chí thấy Tiết Lam định ra ngoài thì không nói hai lời liền tắt TV.
“Đêm hôm cô ra ngoài một mình không an toàn, tôi đi cùng cô.”
Tiết Lam vội xua tay: “Không cần đâu, chỗ chúng tôi hẹn nhau cách đây không xa, gần lắm.”
Nhưng Thời Chí vẫn cực kỳ kiên quyết: “Yên tâm, sẽ không làm phiền hai người. Đúng lúc tôi cũng không có gì làm, ra ngoài đi dạo cũng hay.”
Tiết Lam thấy Thời Chí nói vậy thì cũng không tiện nói gì nữa.
Vì thế hai người vào phòng lấy áo khoác rồi cùng nhau ra ngoài. Bởi vì đây là việc cá nhân nên cameraman cũng không đi theo ghi hình.
Nhà nghỉ tổ chương trình chọn không nằm ở khu sầm uất, bình thường ngoại trừ khách du lịch thì thường rất ít người qua kẻ lại.
Cộng thêm hiện tại đại khái đã hơn chín giờ tối, trên đường không một bóng người. Lúc này Tiết Lam bỗng có chút may mắn là có Thời Chí cùng cô ra ngoài, bằng không ở nơi xa lạ thế này, nói không sợ chút nào chắc chắn là xạo.
Hai người đi xuyên qua nhà nghỉ, tới một khu đất trống liền từ xa đã có thể nhìn thấy Trịnh Giai ở gần đấy.
Tiết Lam: “Thời Chí, tôi đi qua đó. Anh quay về hay lại đi dạo?”
Thời Chí chỉ tảng đá cách đấy không xa, nói: “Tôi qua đó ngồi, hai người trò chuyện xong thì tới tìm tôi là được.”
Tiết Lam ngạc nhiên, “Anh không cần cố tình chờ tôi đâu, lát nữa tôi tự mình về là được. Cũng mệt mỏi cả ngày rồi, anh vẫn nên về sớm chút để nghỉ ngơi đi.”
Thời Chí lắc đầu, “Đã muộn vầy rồi, xung quanh lại không có ai, hai người là con gái như vậy không an toàn.”
Tiết Lam biết Thời Chí nói phải nên cũng không từ chối ý tốt của anh nữa.
“Thời Chí, cảm ơn anh.” Tiết Lam nói.
Thời Chí lặng lẽ chăm chú nhìn cô, “Cô từng nói chúng ta không cần khách sáo.”
Tiết Lam sửng sốt, kế đó thì bật cười, “Được, lần này là tôi khách khí rồi, sau này sẽ không thế nữa.”
Lúc Tiết Lam chuẩn bị rời đi thì Thời Chí bỗng hỏi: “Cô rất thích uống rượu sao?”
“Hả?” Tiết Lam có phần ngơ ngác, không biết sao anh lại nói vậy, “Sao thế, cũng không thích lắm. Sao anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Thời Chí chỉ về phía Trịnh Giai đứng gần đó, khẽ nói: “Dưới đèn đường, băng ghế dài, mấy lon bia. Cô không cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc hay sao?”
Dứt lời, Thời Chí cũng không chờ Tiết Lam trả lời đã quay lưng đi về phía tảng đá.
Tiết Lam ngây ngốc đứng đấy một lúc lâu mới nghiệm ra ý tứ trong câu nói của anh.
Đèn đường, băng ghế, mấy lon bia, đây không phải là bối cảnh lần trước cô và Đàm Tuyên Bạch bị chụp lén truyền ra tin đồn hay sao.
Tiết Lam bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười. Thế nên, vừa rồi là Thời Chí chế nhạo cô đấy à?