Lần này tổ chương trình chọn một căn nhà hai tầng có sân vườn, tầng một là nhà bếp, phòng khách cùng với khu sinh hoạt chung, mà phòng của họ toàn bộ đều ở tầng hai.
Tầng hai tổng cộng chỉ có hai gian, chẳng qua là kiểu thông nhau, diện tích cực lớn, bên trong bố trí năm chiếc giường, đặt khá sát nhau trông giống giường ghép, có chút cảm giác tương tự với nhà nghỉ tập thể.
Nói cách khác, cho dù sau đó có mời khách tới cũng cần mọi người đều tập trung ở đây, bởi vì chỗ này căn bản không có dư căn phòng nào khác.
Phòng thế này cũng không cần chia rồi, nam nữ mỗi bên chung một gian. Ba vị nam khách mời còn khá gentle men, để Tiết Lam và Miêu Y Y chọn trước, vì vậy hai người cũng không khách sáo, chọn đại một gian rồi đẩy hành lý vào trong.
Sau khi dọn dẹp hành lý đơn giản, mắt thấy tới giờ cơm trưa, vốn dĩ mọi người đều cho rằng bữa đầu tiên sẽ được tổ đạo diễn sắp xếp, nhưng ai biết tổ đạo diễn căn bản không phải người, vậy mà bảo họ tay làm hàm nhai.
Lâm Hưng thân là anh cả lớn nhất trong năm người, thời điểm thế này cần phải ra mặt, trực tiếp chất vấn tổ chương trình: “Mùa trước không phải mấy người còn nói chủ nghĩa nhân đạo lo bữa cơm đầu mà, sao tới mùa hai mất nhân tính thế?”
Thế nhưng tổ đạo diễn vẫn đúng lý hợp tình từ chối: “Mùa trước không có livestream, mọi người vừa tới nên bữa cơm đầu tiên còn có thể coi như chưa chính thức ghi hình, nhưng bây giờ không giống vậy. Livestream đã bắt đầu từ sớm, căn cứ theo quy định của chương trình tụi tôi, sau khi chương trình bắt đầu thì mọi người phải tự lực cánh sinh.”
Lâm Hưng trực tiếp nổi quạu: “Sao có thể thế chứ, đây là không định cho tụi tôi ăn cơm rồi. Đừng quên chúng tôi còn có trẻ vị thành niên, cẩn thận tụi tôi tố cáo mấy người ngược đãi trẻ vị thành niên đó!”
Dịch Phi Phàm còn đang tuổi ăn tuổi lớn, vừa gấp rút lên đường lại vừa tranh cướp hành lý, lúc này bụng cũng bắt đầu ùng ục réo vang.
Tổ đạo diễn đáp: “Lâm lão sư, anh đừng gấp mà, không phải tôi còn chưa nói xong sao, chắc chắn sẽ không để mọi người bị đói đâu. Tổ chương trình chúng tôi có thể cho mọi người mượn nợ thức ăn trước, yên tâm, không bỏ đói con nít.”
Hết cách rồi, cũng chỉ có thể làm thế, vì vậy họ đi theo tổ chương trình lấy nguyên liệu, chuẩn bị thế nào cũng phải ăn cơm trước, bằng không buổi chiều lấy đâu ra sức mà làm việc, cứ thế cơm tối không phải cũng chẳng có à.
Nhưng sau khi trông thấy nguyên liệu mà tổ đạo diễn đưa cho thì nhất thời mắt lé hết cả ra. Tổ chương trình chỉ đồng ý cho họ mượn nợ một túi bột mì nhỏ và năm quả trứng gà.
Tổ đạo diễn vậy mà còn lý lẽ hùng hồn nói: “Mọi người tới trải nghiệm cuộc sống chứ không phải đi du lịch nghỉ dưỡng, bằng không sẽ trái với ý nguyện sơ khai của tổ chương trình tụi tôi rồi.”
Vậy còn có thể thế nào, năm người đành chọn ít bột mì và trứng gà, chỉ là tổ đạo diễn xấu bụng định giá mắc cũng thôi đi, vậy mà còn tính lãi suất với họ. Đúng là mất trí hết rồi.
Tiết Lam nhìn túi bột mì bé tẹo trong tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mấy người định giá kiểu này, bộ cục quản lý thị trường đồng ý hả?”
Tổ đạo diễn cũng tỉnh bơ, “Tụi tui định giá này đó, chịu thì chịu không chịu thì chịu.”
Tiết Lam: “…………”
Ngang phè phè thế này, được, cô ghim bọn họ rồi!
Vì vậy năm người vây quanh túi bột mì và năm quả trứng, mở đầu một màn vấn đáp tinh hoa.
Lâm Hưng vẻ mặt xấu hổ: “Nói ra thật ngại quá, nhà anh gói sủi cảo đều là mua da sủi cảo bán sẵn, thiệt không biết bột mì này phải làm thế nào.”
Dịch Phi Phàm cũng có chút ngượng ngùng: “Sau mùa trước, em có về khổ luyện cơm chiên trứng, nhưng mà bột mì….Hay là em chiên trứng cho mọi người?”
Thẫm Lãng cũng cực kỳ thành thật: “Tôi chỉ biết nấu mì ăn liền.”
Miêu Y Y chăm chú nhìn bột mì, chớp chớp mắt: “Hồi cấp ba em từng đốt nhà bếp hết một lần, lúc ấy may nhờ có chú nhân viên cứu hỏa cứu em ra, cho nên kể từ đó mẹ em không cho em vô bếp nữa.”
Bốn người còn lại: “………”
Ngập ngừng một lúc, Miêu Y Y dường như hạ quyết tâm: “Hay là, để em thử xem?”
Bốn người kia đồng thời nhìn cô ấy bằng vẻ mặt hoảng sợ, biểu cảm trên mặt đồng loạt thể hiện ý “làm ơn đừng mà”. Dù sao nơi này hẻo lánh xa xôi, nếu nhà bếp thật sự bị cháy, e là chú nhân viên cứu hỏa cũng tới không kịp đâu.
Hơn nữa, họ chỉ có chút ít nguyên liệu này, không chơi nổi kiểu dùng phòng bếp để luyện tập, nấu không được mọi người thật sự sẽ nhe răng ra đếm.
Vì vậy, bốn người đã thẳng thắn bày tỏ thái độ đồng loạt chuyển mắt về phía Tiết Lam, trong bốn đôi mắt đó là khát vọng không chút che đậy.
Tiết Lam có hơi không biết làm sao: “Vậy em nấu đại một chút, chúng ta cố ăn nhé.”
Mọi người đương nhiên không chút dị nghị, sảng khoái giao toàn bộ nguyên liệu có được vào tay Tiết Lam, mặc cô xử trí.
Mà lúc này comment trong phòng livestream sớm đã cười banh nóc:
[Lâm Hưng lão sư thành thật dễ sợ, y hệt như mị, da sủi cảo toàn mua đồ bán sẵn]
[Tui không nhìn nhầm chứ, hình như cảm thấy bốn người họ đều thở phào nhẹ nhõm]
[Há há há, lầu trên bạn hỡi không nhìn nhầm đâu. Khách mời khác tui không biết sao chứ em trai Phi Phàm của bọn tui thật sự chỉ biết làm cơm chiên trứng, hơn nữa trứng đi đường trứng cơm đi đường cơm, khum ai cản ai]
[Nhóm Lãng hoa cũng có thể làm chứng, Thẩm Lãng thiệt chỉ biết nấu mì ăn liền, hình thức còn trông không ngon cho lắm]
[Chuyện đốt nhà bếp của Y Y nhà tụi tui cũng là thật, mẹ ẻm từng nhắc trong phỏng vấn. Nghe đâu lúc đó còn trở thành tài liệu giảng dạy về những điều cần lưu ý, từng lên bản báo giấy về sinh hoạt trong cuộc sống]
[Moẹ nó, đã sớm cười ẻ trong mớ comment rùi, fan quạt mí người thiệt quá đáng mừ, không để lại chút thể diện nào cho chính chủ nhà mình luôn ó]
[Kể ra Tiết Lam thật sự biết nấu ăn hả, đừng cậy mạnh nha, tới lúc đó làm hỏng hết nguyên liệu thì các khách mời khác chẳng phải cũng sẽ bị đói theo à]
[Đừng mà, Tiết Lam nếu cô vì để giành ống kính mà hại ca ca nhà tui không có cơm ăn thì bà đây tuyệt đối không đội trời chung với cô]
[Sẽ không đâu, mị thấy Tiết Lam vẫn tự tin lắm lắm, chắc là biết nấu ăn chứ hỉ]
[Lầu trên ơi, để tui phổ cập khoa học cho đồng chí, bả hát cũng siêu siêu tự tin á]
[Woa hahaha, có thể làm được hay khum là vấn đề về năng lực, có tự tin hay khum thì đó là vấn đề về trạng thái. Lam Lam xông lên, năng lực chúng ta khum ổn khum sao, nhưng trạng thái nhất định phải đỉnh của chóp.]
………….
Tiết Lam ở trong nhà bếp bận rộn, những người khác vốn muốn ở lại giúp đỡ nhưn cô cảm thấy trong nhà bếp không cần nhiều người như vậy, thế nên bảo bọn họ ra ngoài.
Bốn người kia cũng không rảnh rỗi, nhân lúc rảnh tay, Lâm Hưng dẫn theo Miêu Y Y đem đồ đạc trong nhà sắp xếp một lượt, Thẩm Lãng và Dịch Phi Phàm ở trong sân chẻ củi, đúng lúc Tiết Lam cần dùng để nhóm lửa.
Dịch Phi Phàm có kinh nghiệm ở mùa trước, công việc như chẻ củi này đã cực kỳ thành thạo. Cậu làm mẫu cho Thẩm Lãng trước, Thẩm Lãng sau đó cũng từ từ lên tay, nhưng vẫn rất lóng ngóng, có điều công việc như chẻ củi cần phải luyện nhiều mới thạo được.
Dù sao củi trong nhà sau này toàn bộ đều dựa vào họ, lại nói, trên bảng trao đổi của tổ chương trình, củi chẻ xong có thể trao đổi với nguyên liệu thức ăn, mặc dù cái giá trao đổi khá “hố” nhưng ít ra có còn hơn không mà.
Tiết Lam ở trong phòng bếp cho bột mì vào thau, thêm ít nước, nhào bột mì thành khối, sau đó đặt lên mặt phẳng, bắt đầu dùng tay cán mì.
Trong trí nhớ mơ hồ của cô, hình như trước đây từng làm mì cán tay cho ai đó, quả nhiên vừa động đến thì hết sức thành thạo.
Sau khi làm xong sợi mì tươi, cô không vội cho vào nồi mà lại hái ít cà chua trong vườn, trước chế biến cà chua và trứng gà thành đồ ăn kèm, kế đó mới nấu nước bỏ mì vào.
Rất nhanh mì cà chua trứng gà cán bằng tay đã nấu xon, Tiết Lam kêu những người khác qua ăn cơm, mà bốn người họ lăn xả lâu như vậy sớm đã bụng réo ầm ĩ, lúc nhìn thấy mì trên bàn, ai nấy đều mặt mày kinh ngạc.
Sợi mì cán tay này thật đẹp quá, đặc biệt là đồ ăn kèm này, ngửi thôi đã thơm phưng phức.
Vốn dĩ họ đối với câu nói nấu đại của Tiết Lam cũng không ôm mấy hi vọng, chỉ trông mong có thể nấu được gì đó không bị sống, có thể lót bụng là được rồi, nào ngờ vậy mà lại là ngạc nhiên lớn thế này.
Vì vậy năm người hưng trí bừng bừng ngồi xuống chuẩn bị ăn, hình như Tiết Lam nhớ ra gì đó, chợt nói: “Mọi người đợi em một chút.”
Dứt lời cô đứng dậy chạy lên lầu. Bên tổ đạo diễn cũng nháy mắt ra hiệu cho cameraman kia quay Tiết Lam, anh ấy liền chạy theo cô.
Sau khi Tiết Lam vào phòng, trực tiếp đi thẳng tới chỗ hành lý của mình, sau khi mở ra, cả một vali toàn là đồ ăn.
Anh quay phim:……..
Nhớ lại trước đó vali hành lý này vậy mà đủng đỉnh lượn lờ ngay trước mắt toàn bộ tổ đạo diễn nửa ngày trời, còn đường hoàng chính chính tránh thoát kiểm tra, anh quay phim nháy mắt thăng thiên tại chỗ.
Lúc này, phòng livestream cũng bùng nổ theo cameraman:
[Đậu xanh rau má, cái trực giác đáng chết này của tui. Tui nói rồi mờ, bên trong hành lý của Tiết Lam chắc chắn khum hề đơn giản!]
[Thặc sự để lọt lưới một con cá to bự, nhìn ra được trong vali này còn nhiều hơn đồ lục soát được từ ba người Thẩm Lãng cộng lại á]
[Há há há, đoán chừng tổ đạo diễn sắp ói máu gòi, hiện giờ tui thiệt muốn nhìn thử biểu cảm của anh quay phim quá xá quà xa, chắc chắn là tếu hết sức]
Khóe miệng anh quay phim nhịn không được giật giật, “Tiết lão sư, người với người thành thật với nhau một chút không được sao?!”
Thế nhưng lương tâm Tiết Lam không hề có răng nên không chút cắn rứt, nhìn anh quay phim, lời nói thấm thía: “Thành thật cũng phải tùy người, bằng không có khác gì đứa ngốc đâu chứ. Dù sao em biết, thành thật với tổ chương trình các anh, làm gì có đùi gà ngon này!”
Anh quay phim:…….
Dứt lời, Tiết Lam cũng không để ý camera man nữa, cầm năm túi đùi gà được đóng gói đi xuống lầu.
Sau đó, Tiết Lam quơ quơ đùi gà trong tay: “Mỗi người một cái, thêm phần ăn cho mọi người.”
Tổ đạo diễn: “…….”
Cô nàng lấy đùi gà từ đâu ra dzậy?
Mới rồi chỉ có một bộ phận quần chúng trong phòng livestream cùng theo lên lầu, đại đa số vẫn ở phòng live chính ở tầng một. Thấy Tiết Lam cầm đùi gà xuống như vậy, bình luận cũng một đống dấu hỏi.
Mà bạn bè ở phòng livestream trên lầu quay lại, bắt đầu nhao nhao miêu tả chuyện xảy ra trên lầu.
Vì vậy, bình luận phòng livestream bắt đầu đi theo hướng quái đản. Bà con cô bác vậy mà coi nó trở thành đề tài bà tám, có hỏi có đáp, rôm rả vô cùng.
Lúc này, cameraman đi theo Tiết Lam cũng lững thững đi tới, mọi người trong tổ đạo diễn đồng loạt hướng mắt về phía anh ấy.
Anh quay phim đành phải sượng sùng trả lời: “Tôi đại khái nhìn thấy, có đùi gà, chân gà, cổ vịt, chân vịt, còn có bánh mì sấy, nhét đầy cả một vali!”
Tổ đạo diễn: “………”
Tiết Lam nhún nhún vai với tổ đạo diễn, còn không quên tiện thể nói mát: “Em có kêu mọi người kiểm tra mà, là mọi người không soát, còn trách được ai.”
Tổng đạo diễn thực không nhịn được, hỏi: “Vậy em chỉ mang một vali hành lý quần áo, nửa tháng này đủ mặc à?”
Tiết Lam không cảm thấy vậy, nói: “Đâu có dùng nhiều vậy ạ, hai ba bộ thay giặt qua lại không phải được rồi sao, mang lắm quần áo chỉ tổ chiếm chỗ.”
Mọi người trong tổ đạo diễn lại lần nữa cạn lời, lúc vừa mới vào sân nhà, là ai sắt son tuyên bố: Đồ ăn gì chứ, còn không bằng mang thêm chút quần áo thực tế hơn?
Quả nhiên con gái là chúa lừa người!
Còn nữa, “hai ba bộ thay giặt qua lại”, đây là lời mà một nữ minh tinh nên nói hả?!
“Nói xem, hành lý kia của em còn mang theo thứ gì, hai ba bộ đồ sẽ không chiếm cả một hành lý to như thế chứ.” Tổng đạo diễn có chút uất nghẹn ấm ức hỏi.
Tiết Lam nghe vậy thì hướng về phía tổ đạo diễn nở nụ cười thần bí: “Mọi người đoán coi?”