Cuối cùng Lăng Nguyên cũng thoát khỏi được vòng vây của đám người lớn trong dòng họ, cậu thở phào ra một hơi.
Nhìn thấy ba người đang ở trên sô pha, vẻ mặt cậu vẫn thản nhiên như thường, đi tới bên cạnh Túc Duy An để ngồi xuống.
Túc Duy An là người hỏi trước: "Lăng Nguyên ca, ngày mai anh đi rồi sao?"
"Đúng rồi, cậu tới đây để tiễn anh đấy sao?" Lăng Nguyên mỉm cười bảo.
Túc Duy An vẫn chưa kịp nói, Đặng Văn Thuỵ đã cất lời.
"Sao lại đột ngột như thế?"
Lăng Nguyên: "Không đột ngột, tôi đã quyết định từ trước rồi."
Túc Duy An nhìn trái phải, không lên tiếng nữa, cậu ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh Đàm Tự để xem hắn chơi đấu địa chủ.
Bữa tối, Lăng Nguyên sợ sẽ lại bị tóm lấy để nghe nói chuyện thế nên không ăn được bao nhiêu đã lập tức xin phép lên lầu.
Điều làm cho cậu không nghĩ tới là Đặng Văn Thuỵ cũng đứng lên theo.
Bước chân của cậu nhanh hơn, muốn đi vào phòng trước, kết quả là Đặng Văn Thuỵ vẫn có thể thuận lợi đi vào trong, còn giữ lấy cửa đóng lại.
Hay, hay lắm, có chân dài thì ghê gớm rồi, Lăng Nguyên thầm trợn mắt ở trong lòng.
Đặng Văn Thuỵ nhìn đến ba chiếc vali lớn ở bên cạnh giường kia, đây đâu giống như là đi công tác, rõ ràng giống như đi di dân hơn.
Đặng Văn Thụy: "Quyết định đi khi nào?"
Lăng Nguyên hàm hồ đáp, "Từ lâu rồi."
Đặng Văn Thuỵ không nói nữa, Lăng Nguyên muốn mở miệng đuổi anh, nhưng cậu lại không đành lòng.
Hai người cứ như vậy, mỗi người mang một tâm tư khác nhau yên lặng suốt một giờ, không một ai mở miệng nói chuyện.
Bữa tiệc tối bên dưới tầng đã tan, những người thân thích lần lượt kéo nhau ra về.
Khi mẹ Lăng lên tầng, bà mới nhìn thấy người ở bên trong, "Ôi? Tiểu Đặng vẫn còn chưa đi sao?"
Đặng Văn Thuỵ đứng lên, "Tôi đi ngay bây giờ đây ạ."
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, ngăn cách ra hai thế giới.
Lăng Nguyên nhất thời giống như một quả bóng bị xì hơi, nghe thấy âm thanh xuống tầng của Đặng Văn Thụy, cậu không hề nghĩ ngợi, chạy nhanh tới ban công để tìm xe của anh
Khi Đặng Văn Thuỵ mở cửa xe, đột nhiên anh lại xoay đầu làm cho Lăng Nguyên sợ tới mức nhanh chóng ngồi thụp xuống.
Cậu dựa vào tường, lắng nghe tiếng động cơ không quá lớn kia, sau đó là âm thanh của chiếc xe lăn bánh.
Lăng Nguyên cảm thấy rất khó chịu.
Mẹ Lăng còn đang ở đầu hành lang bên kia, thế nên Lăng Nguyên phải che lấy miệng mình, nước mắt kéo nhau rơi xuống.
Cút mẹ nó cái yêu thầm này đi, từ giờ về sau cậu không bao giờ muốn phải trải qua loại đau khổ như thế này nữa.
Lăng Nguyên tự nhủ với chính mình.
Lăng Nguyên là một người da mặt dày, tính tình lại phóng khoáng, không thích khóc nhưng đã khóc thì sẽ không dứt được.
Cậu lén lút trở về phòng, vừa khóc vừa tìm lấy ảnh chụp cùng với Đặng Văn Thụy, xé thành nhiều mảnh, sau đó lại khó chịu nhét lại vào vali.
Mẹ Lăng gõ gõ cửa, "Con ngủ rồi sao?"
Thành thật thì bà không thể an lòng khi để con trai mình sang Mỹ. Thứ nhất vì cậu là con trai một, bà không thể nào tránh khỏi lo lắng. Thứ hai là nước ngoài quá hỗn loạn, trước đây có Đặng Văn Thuỵ trông chừng bà còn có thể an tâm, nhưng bây giờ thằng bé chỉ lẻ loi một mình, bà sợ cậu sẽ học phải thói xấu.
Sau một lúc lâu, ở bên trong mới truyền tới một giọng nói buồn bã, "Con ngủ rồi."
Mẹ Lăng cảm thấy giọng điệu này có hơi kỳ lạ, giống như là vừa mới bị đánh thức, bà lập tức im lặng không làm phiền cậu nữa, nhanh chân đi xuống tầng.
Lăng Nguyên đáp xong thì đóng lại vali chuẩn bị đi ngủ, đôi mắt của cậu vì khóc mà đau, không mất bao lâu đã có thể chìm vào giấc.
Đang trong cơn mê man thì cậu đột nhiên nghe thấy hai tiếng bóp còi.
Cậu chẹp miệng, tiếp tục ngủ.
Lại thêm vài tiếng còi nữa.
Lăng Nguyên không thể nhịn được xốc chăn lên.
Đứa nào vậy?! Hơn nửa đêm rồi còn đi ấn ấn còi làm cái gì? Việc này bị cấm không biết à??
Cậu nổi giận đùng đùng đi tới ban công chuẩn bị chửi ầm lên, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe ở dưới lầu thì ánh mắt bỗng nhiên trở nên ngây dại.
Đặng Văn Thuỵ xuống xe, vẫy tay với cậu.
".........."
Lăng Nguyên, trên đời này có là ai thì cũng chỉ sống một lần, ngẫm lại những gì mà cái tên khốn Đặng Văn Thuỵ này đã làm trước đây đi, mày đừng có mà cứ đi xuống như thế.
Hai phút sau.
Lăng Nguyên cố đè nặng giọng nói của mình, "... Anh không gọi điện thoại cho tôi mà ấn loa làm cái gì? Làm ảnh hưởng tới người khác có biết không? Anh có đạo đức không vậy?"
Đặng Văn Thụy: "Xuống đây."
Lăng Nguyên phình phịch đi xuống.
Lăng Nguyên không thể hiểu nổi, nửa giờ trước cậu còn đang ở nhà chuẩn bị vào giấc ngủ, tại sao đảo mắt một cái lại ở nhà của Đặng Văn Thuỵ rồi?
Đặng Văn Thuỵ đưa cho cậu một ly sữa bò ấm, "Uống một ít đi cho ấm bụng."
Lăng Nguyên không thèm nhận, "Có chuyện gì?"
"Mắt sưng lên hết cả rồi." Đặng Văn Thuỵ nói.
Lăng Nguyên khịt mũi, "Tôi nhớ ba mẹ nên mới chảy vài giọt nước mắt thôi."
"Bây giờ có còn ở bên nam minh tinh kia không?" Đặng Văn Thuỵ hỏi.
Lăng Nguyên: "... liên quan gì đến anh."
Đặng Văn Thuỵ thở ra một hơi thật dài.
Giọng điệu của anh có chút bất lực, cũng hơi có chút cam chịu nữa, "Em nói với tôi, tôi mới biết là mình còn có thể theo đuổi em hay không."
Lăng Nguyên: "..."
Đặng Văn Thụy: "Còn ở bên cậu ta không em?"
Lăng Nguyên lúc này đã tức giận đến nỗi không thể nói ra thành lời.
Cậu đã quyết định bỏ đi mà không cần anh ta nữa, kết quả Đặng Văn Thuỵ quay đầu và nói muốn theo đuổi cậu là có ý gì?
"Anh cảm thấy chơi tôi rất vui sao?" Cậu hỏi.
Đặng Văn Thụy: "Không hề."
Lăng Nguyên: "..."
Lăng Nguyên đương nhiên biết rằng Đặng Văn Thuỵ sẽ không chơi đùa với cậu.
Thích Đặng Văn Thuỵ nhiều năm như thế, cậu đã quá hiểu rõ người này, anh sẽ không lấy tình cảm ra để đùa giỡn.
Lăng Nguyên hỏi, "Vậy là anh đang thương hại tôi ư?"
Đặng Văn Thuỵ nhìn đôi mắt sưng đỏ của cậu, anh đau lòng.
Giọng nói của anh ôn nhu, lời ít ý nhiều, "Không, tôi thích em, nhiều năm rồi."
Lăng Nguyên nhất thời không nói được gì nữa, "Anh đang lừa một đứa trẻ đấy à? Khi ấy ở văn phòng anh còn đẩy tôi đi vô cùng tàn nhẫn."
Đặng Văn Thụy: "Nếu tôi mà không muốn, em thậm chí còn chẳng chạm được vào."
Lăng Nguyên: "Học trò bảo bối của anh đâu?"
"Hôm đó là ngoài ý muốn, chỉ một lần đấy thôi, sẽ không có lần sau đâu em." Đặng Văn Thuỵ nói, "Còn nhân vật trò chơi, tôi không có mở cửa sau, cậu ấy đã gạch tên bạn trai của em trên danh sách, trở thành ứng cử viên thích hợp nhất cho buổi phỏng vấn."
Lăng Nguyên đập bàn đứng dậy, nước mắt đột nhiên vì không kịp phòng bị mà tuôn ra, "Vậy bao năm nay tại sao anh lại cứ đẩy em đi để làm gì?"
Nghe được lời thổ lộ của Đặng Văn Thụy, bao nhiêu ấm ức tích cóp lại của Lăng Nguyên giờ đây bộc phát ra.
Người mà mình theo đuổi mười năm nói cho cậu biết, thật ra anh ta cũng thích cậu nhiều năm rồi.
Loại cảm giác này vô cùng khó chịu, thật sự.
Mười năm qua mỗi ngày mỗi ngày cậu luôn lo lắng sợ hãi, lúc nào cũng đề phòng xem Đặng Văn Thuỵ sẽ thích ai, đặc biệt là sau khi Đặng Văn Thuỵ ba mươi tuổi, cậu cứ mãi lo sợ một ngày nào đó sẽ nhận được thiệp hồng.
Không gian trở nên yên ắng tĩnh mịch.
Một lúc lâu sau, Đặng Văn Thuỵ mới khó khăn nói, "Lăng Nguyên, tôi lớn hơn em cả một con giáp."
Lăng Nguyên đấm một cú vào ngực anh, không chút thương xót, "Chín tuổi mà là một giáp? Người dạy toán cho anh là thầy dạy thể dục à?!"
"... em là học sinh của tôi đấy."
Lăng Nguyên lại đấm thêm một cú, "Chỉ dạy ghi ta mấy tháng mà anh thật sự đã xem mình là thầy giáo rồi à??"
"Em cùng người khác yêu đương."
Lăng Nguyên lại giơ nắm đấm lên nhưng không thể đánh nổi nữa.
"Sau đó em lại chia tay, nhưng tôi nghĩ, tuổi của chúng ta cách nhau xa như thế, hứng thú yêu đương cũng không giống nhau, bên cạnh em còn có quá nhiều người..." Đặng Văn Thuỵ đứng thẳng, dựa gần lại nắm lấy tay cậu, "Biết đâu em chỉ có cảm tình với tôi tạm thời, nhưng còn tương lai thì sao?"
"Tôi không phải là sợ em sẽ chia tay tôi, nhưng sau khi chia tay rồi, chúng ta còn có thể làm bạn được sao em?"
"Lăng Nguyên, tôi không dám đánh cược."
Lăng Nguyên nghiến răng, lau mắt, "Vậy thì cả đời này vĩnh viễn đừng đánh cược nữa."
Nói rồi cậu xoay người muốn bỏ đi, lại bị người ở phía sau một phát tóm trở về.
Đặng Văn Thuỵ không có nói dối, nếu anh không muốn, Lăng Nguyên căn bản sẽ không thể chạm được vào.
Lăng Nguyên bị anh đè ở dưới thân, bị động tiếp nhận nụ hôn của anh không thể nhúc nhích.
Nụ hôn của anh so với tính tình hoàn toàn khác biệt, rất mạnh mẽ, cũng rất nóng bỏng.
Thật vất vả mới được buông ra, đôi mắt của Lăng Nguyên phiếm hồng, gương mặt cũng đỏ lên, "Mẹ nó anh... học đi đôi với hành đấy à?"
Vừa mới dứt lời, Lăng Nguyên cũng ngẩn ra.
Bởi vì đôi mắt của Đặng Văn Thuỵ cũng ửng đỏ.
Thật ra, cậu vẫn luôn cảm thấy Đặng Văn Thuỵ là loại người khi còn bé có bị tiêm vào mông cũng sẽ không khóc. Mỗi ngày đều nở một nụ cười, mãi mãi chỉ một biểu cảm, nói trắng ra thì chính là đồ mặt liệt.
Đặng Văn Thuỵ vùi mặt mình vào cổ cậu.
"Đừng rời bỏ anh, để anh đánh cược một lần."
"..."
Kẻ yêu trước sẽ là kẻ thua cuộc.
Lăng Nguyên chắc chắn là giữa bọn họ, nhất định cậu đã yêu Đặng Văn Thuỵ trước.
Ngay cả khi vài giờ vừa rồi cậu đã thề trong lòng rằng sau khi sang Mỹ sẽ quên Đặng Văn Thuỵ sạch sẽ. Nhưng cậu không thể phủ nhận rằng, đến bây giờ cậu vẫn yêu Đặng Văn Thuỵ rất sâu đậm.
Nếu không cậu sẽ không có khả năng vừa thấy Đặng Văn Thuỵ đã rơi nước mắt, những lời tàn nhẫn cũng không thể nào nói ra được.
Bảo trí nhớ của cậu không tốt cũng được, đê tiện cũng không sao, cậu nhận hết.
Lăng Nguyên đưa tay ôm chặt lấy Đặng Văn Thụy, hai chân nhấc lên rồi bám chặt lên người của anh.
Đặng Văn Thuỵ ngẩn ra, "Tiểu Nguyên?"
"Nếu thích một người, sẽ có ý định không đứng đắn với người đó có phải không?" Lăng Nguyên nhìn anh, "Em không tin anh, anh làm cho em xem đi."
Đặng Văn Thuỵ một lúc lâu mới có thể phản ứng lại được. Anh cau mày, vành tai đỏ lên, "Anh không có đồ ở đây."
"Anh có, ở trong phòng tắm có sữa dưỡng thể của em." Lăng Nguyên nói.
Nó không giống nhau, Đặng Văn Thuỵ còn đang do dự thì lại thấy Lăng Nguyên nằm ở trên sô pha, khoan chân đặt trên ngực của anh, "Anh chỉ có một cơ hội thôi... tự mình nghĩ kỹ đi."
Đặng Văn Thuỵ đương nhiên rất rõ ràng.
Anh chỉ sợ Lăng Nguyên không rõ ràng thôi.
Lăng Nguyên thấy anh lại chậm chạp không động đậy, cơn giận của cậu tiếp tục nổi lên, "Không muốn chịch em thì cút đi!"
Đặng Văn Thuỵ cúi người, dùng môi mình lấp kín cái miệng của cậu.
Lăng Nguyên bị hôn quá mạnh nên kêu lên, một lát sau, cuối cùng cậu cũng bị hôn cho ngoan ngoãn lại.
"Anh cho em năm phút." Nụ hôn kết thúc, Đặng Văn Thuỵ ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu, "Nếu em không đi, em sẽ không còn cơ hội nữa."
"Anh cho năm phút cái mông ấy!" Lăng Nguyên nhịn không được chửi thề, đỏ mặt mắng, "Anh dây dưa với em mười năm, tới lúc này rồi mà còn muốn nói nhảm à..."
Đặng Văn Thuỵ không cho cậu cơ hội nói tiếp.
Anh đè cậu xuống sô pha, kìm nén xuống xúc động muốn ăn người vào bụng. Từng chút, từng chút, hôn đi những tiếng mắng chửi của cậu, dây dưa xâm nhập.
....
Ngày hôm sau, Đặng Văn Thuỵ bị đánh thức.
Lăng Nguyên đang mặc quần, thấy anh đã tỉnh lại, cậu oán trách, "Anh là máy đóng cọc đầu thai có phải không?! Anh có biết em hôm nay phải ngồi máy bay bao nhiêu tiếng không hả? Anh muốn em phải ngồi như thế nào đây?!"
Đặng Văn Thuỵ vẫn chưa thể phản ứng lại được, "Em vẫn đi sao?"
"Nói nhảm."
Đặng Văn Thuỵ ngồi dậy, vẻ mặt vô cùng đau đớn, bộ dạng giống như là bị vứt bỏ.
Lăng Nguyên không để ý tới anh, thu dọn xong thì đi ra khỏi nhà, hiện trường giống như là vừa mới biểu diễn một màn rút chim vô tình.
Ba giờ chiều, Lăng Nguyên chào tạm biệt ba mẹ ở sân bay.
Chức vụ ở bên nước Mỹ kia đã sắp xếp cho cậu xong cả rồi, nói đi thì nhất định phải đi, ở trong lòng của Lăng Nguyên bắt đầu âm thầm tính toán đến thời gian về nước.
Điện thoại ở trong túi vẫn đang vang lên không ngừng hệt như trống đánh. Thế nhưng cơn giận trong lòng vẫn chưa hoàn toàn biến mất được, Lăng Nguyên định đợi tới khi sang bên kia rồi mới nói chuyện với Đặng Văn Thuỵ.
Đưa con trai lên máy bay xong, ba Lăng mẹ Lăng đang chuẩn bị rời khỏi nhưng không ngờ lại có thể gặp được người quen.
Đặng Văn Thuỵ mặc một bộ trang phục giản dị, bên chân là một chiếc vali, vừa gặp mặt đã cúi đầu 90 độ để chào bọn họ.
Một tháng sau.
Đàm Tự bận tới trời đất tối sầm, trong lòng đã nguyền rủa Đặng Văn Thuỵ hàng trăm câu.
Trước đó đột nhiên Đặng Văn Thuỵ lại nói muốn nghỉ đông, còn dùng hết các ngày nghỉ phép chưa được dùng từ trước tới giờ. Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi sang nước Mỹ để tìm đứa em họ ngu ngốc kia của hắn.
Kẻ cùng ăn mê dược giống nhau sẽ không ngăn cản nhau được. Nhưng điều hắn tức giận nhất chính là nhân viên giống như cũng đã hẹn từ trước, tháng này tính ra có tới bốn người xin nghỉ thai sản!
Nhìn vào lịch, đã sắp đến ngày kỳ nghỉ của Đặng Văn Thụy kết thúc. Gương mặt của Đàm Tự tối sầm mở điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện thoại đòi mạng với Đặng Văn Thụy.
Một tin tức lại được gửi đến.
[Tiêu đề hôm nay: Tô Kỳ bị phanh phui có mối quan hệ bất chính với nhiều giám đốc điều hành công ty giải trí cùng một lúc, những bức ảnh không đứng đắn đã bị lộ ra ngoài!]
Đàm Tự tắt chức năng thông báo, gọi một cuộc điện thoại quốc tế.
Người bên kia cả nửa ngày mới nhận máy, giọng nói của Đặng Văn Thuỵ vô cùng bình tĩnh, "Có chuyện gì sao?"
Đàm Tự: "Tôi nhắc cho anh nhớ, kỳ nghỉ của anh vào ngày mốt sẽ kết thúc, tôi cho anh thời gian..."
"A..."
"..." Đàm Tự nhíu mày.
Mẹ nó đây là cái âm thanh gì vậy?
Loáng thoáng còn thấy rất quen tai.
Đặng Văn Thụy: "Tôi biết rồi."
Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên, "Shh一一 con mẹ anh... đang làm cái loại chuyện này mà còn có thể nghe điện thoại à?"
Giọng nói của Đặng Văn Thuỵ lập tức ôn hoà đi không ít, "Anh họ của em gọi tới, anh sợ có việc gì gấp."
Vừa nói xong thì lập tức ngắt điện thoại.
Một dây thần kinh trong đầu Đàm Tự cuối cùng cũng "Phạch一一" một tiếng, đứt lìa:.....
Hoàn.