36
Đàm Tự nhướng mày, "Em không biết?"
"....." Túc Duy An lắc đầu.
Cảm thấy chính mình đã hành động rất rõ ràng rồi, Đàm Tự buồn bực chậc lưỡi một tiếng, sau đó đi vào phòng khách, đóng cửa sổ lại, "Vậy bây giờ em biết rồi đấy."
Túc Duy An nghẹn tới đỏ mặt, thật lâu sau cũng không thể nói được một lời nào.
Đàm Tự còn ái ngại rằng cậu chưa đủ hoảng loạn, hắn mỉm cười từ từ bổ sung thêm một câu, "Còn có, vào đêm sinh nhật của Đặng Văn Thụy, tôi đã hôn em."
"Còn hôn rất lâu."
Tên lưu manh lâu năm này mang một bộ dáng rất hợp tình hợp lí nhưng cũng đã bị Túc Duy An biết được.
Sợ người kia tiếp tục nói, Túc Duy An vội vàng lắp bắp đáp lời, "Tôi biết, là do anh uống say."
"Tôi gạt em thôi." Mặt của Đàm Tự không đổi sắc, "Tôi không say, hôm đó tôi chỉ uống một chút rượu, do em cho."
Chân của Túc Duy An bây giờ mềm nhũn.
Điện thoại không biết điều vang lên, Túc Duy An giật mình cúi đầu xuống.
[Phó Thành Bạch]: An An, cậu có ở đó không?
Túc Duy An ngơ ngác chớp mắt, không rõ làm thế nào mà người kia lại đột nhiên lại xuất hiện trong danh sách bạn tốt của cậu.
Ở đối diện, Đàm Tự nhìn đến vẻ mặt của cậu, hắn híp mắt, giống như là làm ảo thuật, "Em chấp nhận yêu cầu thêm bạn rồi?"
"Hình như là không cẩn thận chạm phải..." Túc Duy An ăn ngay nói thật.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tay của Đàm Tự đặt ở sô pha, lười nhác bật cười, "Em trả lời cậu ta trước, hay là với tôi trước đây?"
Đàm đại thiếu gia cả đời này đâm không ít người, đây là lần đầu tiên hắn phải thương lượng.
Tuy rằng kinh nghiệm không đủ, nhưng hắn bẩm sinh đã có thiên phú cao, hiểu biết rất tốt, lúc này giống như là đang vờ thả câu, mỉm cười mong chờ Túc Duy An ngoan ngoãn cắn lấy, sau đó mang về nhà hấp lên ăn.
"... " Vành tai của Túc Duy An đỏ bừng, suy nghĩ cả nửa ngày cậu mới chậm rãi bảo, "Trả lời cậu ấy trước ạ, bởi vì hình như cậu ấy đang có việc gấp."
Cá thành tinh rồi, bơi đi cũng nhanh thật đấy.
Túc Duy An nói xong nắm chặt điện thoại xoay người lên lầu ngay, cửa phòng dành cho khách bị đóng sầm.
Trận đầu tiên thất bại, Đàm Tự nghĩ tới việc Túc Duy An không biết tự dưng lại nhặt được ở đâu một tên bạn học, hắn chậc một tiếng, đôi mắt tối sầm lại không rõ.
Hắn cũng đã gửi tin nhắn sang cho Thích Như Dịch, đối phương nhanh chóng đáp lời bằng một câu ngắn gọn, "Nhận được rồi".
Đang chuẩn bị lên lầu thì phát hiện ở trên bàn còn chén đũa mà hai người vừa ăn xong.
Hắn đem chén đũa ném vào máy rửa bát, thầm nghĩ đứa nhóc này cũng lớn gan quá rồi, ăn xong thì bỏ chạy, không hiền lành gì cả.
Trở lại phòng, hắn gửi cho Lăng Nguyên một tin nhắn.
[Đàm Tự]: Ra đây
[Lăng Nguyên]: Anh, có chuyện gì thế?
[Đàm Tự]: Có cách theo đuổi nào hiệu quả nhất không?
[Lăng Nguyên]:... ai may mắn được ông già này coi trọng vậy trời.
[Đàm Tự]: Không muốn xe nữa?
[Lăng Nguyên]: Chia sẻ bài viết [Phải làm thế nào để có thể khiến con gái cảm động] [Tán gái cần phải chú ý vấn đề gì] [Một trăm câu nói khiến phụ nữ không thể cưỡng lại được]
Nếu là ngày thường, Đàm Tự mà nhìn thấy mấy cái tiêu đề này thì sẽ xách quần chạy tám hướng.
[Đàm Tự]: Con trai
[Lăng Nguyên]: Vậy thì còn tuỳ thuộc xem anh muốn theo đuổi loại người nào nữa.
Gửi xong những lời này sang, còn chưa tới năm giây sau.
[Lăng Nguyên]: Anh nói cái gì??????????
Lăng Nguyên ở bên kia tỉnh cả ngủ, vùng vẫy lật qua lật lại, tay nắm chặt điện thoại của mình.
Ngón tay cậu di chuyển nhanh hệt như bay, trong mắt chỉ toàn hiện lên vẻ "Tui cũng có ngày đại náo thiên cung được rồi", "Cuối cùng cũng có người lập girlgroup với mẹ tui, không hổ danh là chị em thân thiết", cùng với, "Rốt cuộc thì nhà ai có con trai nhưng xui xẻo nhất nào?"
Mặc cho những gì diễn ra trong đầu đã có thể chuyển thành một bộ phim gia đình 90 tập, thể loại hài kịch, Lăng Nguyên vẫn phải nghiêm chỉnh đáp lời vì chiếc xe thể thao mà cậu đang mơ ước.
[Lăng Nguyên]: Là ai vậy? Anh ơi anh yên tâm, em nhất định sẽ giúp anh bắt người luôn!
Nhìn câu trả lời đầy tự tin này, Đàm Tự cảm thấy có lẽ bản thân mình bị chọc giận đến choáng rồi mới có thể nhắn tin hỏi Lăng Nguyên.
[Đàm Tự]: Quên đi, 88.
Vậy mà bái bai rồi???
Khơi dậy lòng hiếu kỳ của người ta rồi lại không nói cái thêm cái gì hết, có là ai thì cũng không nuốt nổi được giọng điệu này.
[Lăng Nguyên]: Anh, em có thể giúp anh mà, thật đấy, không thành công thì đến xe em cũng bỏ!
Nhưng Đàm Tự đã không trả lời cậu nữa.
Nghẹn tới khó chịu, Lăng Nguyên nhanh chóng đứng dậy, lập tức quyết định rằng chính mình sẽ đi truy tìm sự thật. Cậu chui vào thư phòng của Đặng Văn Thụy, ra vẻ bí ẩn hỏi, "Ông già Đặng, có lẽ là anh của tôi đang muốn yêu đương đó!"
Đặng Văn Thụy: "Với ai?"
"Sao tôi biết được, anh và anh ấy ở cùng một công ty, ở gần như thế còn không nghe được tin đồn gì sao? Hay là... có nam thư ký nào mới tới?"
Từ "nam" bị Lăng Nguyên cố gắng nhấn mạnh mấy phần nhưng Đặng Văn Thuỵ vẫn không nghe rõ.
"Không có, các trợ lý hay thư ký xung quanh cậu ta thì thân cận nhất cũng chỉ có Thích Như Dịch." Đặng Văn Thuỵ nhìn văn kiện, đối với chuyện này cũng không tỏ ra hứng thú lắm, "Con trai của Thích Như Dịch thì 5 tuổi."
"Không có khả năng, bỏ qua người trong công ty đi thì anh ấy còn có thể dan díu với anh được?" Lăng Nguyên chống cằm, "Rốt cuộc là ai nhỉ..."
Cậu nhỏ giọng nỉ non, đôi mắt thản nhiên quét qua bàn của Đặng Văn Thụy.
Một bức ảnh chưa từng nhìn thấy bao giờ đập vào mắt cậu.
Nhìn thoáng qua thì có thể biết đó là Đặng Văn Thuỵ lúc còn nhỏ, Lăng Nguyên chỉ vào nhóc con ở bên cạnh Đặng Văn Thụy, hỏi anh, "Đây là ai vậy?"
Đặng Văn Thụy: "An An."
"Ỏ." Vừa nói xong, Lăng Nguyên mới phát hiện là đúng thật có những điểm giống với Túc Duy An, "Đáng yêu quá."
Vừa mới dứt lời, Lăng Nguyên lập tức dừng lại hành động.
Ngay sau đó cậu trợn tròn mắt, mang vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Đặng Văn Thụy.
Đăng Văn Thuỵ bị cậu nhìn tới mất tự nhiên, "Chuyện gì nào?"
"..." Lăng Nguyên nuốt nước bọt, "Ông già Đặng ơi, hình như tôi vừa mới phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa đó."
Đặng Văn Thuỵ: "Bí mật gì?"
"Không nói cho anh biết được đâu." Lăng Nguyên không quá chắc chắn nên cũng không thể bán đứng Đàm Tự ngay như vậy.
Đặng Văn Thụy: "Hiếm khi nhỉ?"
Lăng Nguyên nghĩ thầm, nói chuyện với tôi như thế, cháu trai của anh xứng đáng bị người ta cướp đi.
Sau khi Túc Duy An trở lại phòng, cậu nhanh chóng đi tới bên cạnh giường, đứng ngốc một hồi mới ngồi xuống.
Mặc dù là dùng lý do trả lời tin nhắn để chạy trốn, nhưng cậu cũng không có trả lời, một lúc sau, WeChat lại vang lên.
[Phó Thành Bạch]: An An
[Phó Thành Bạch]: Cậu còn ghét bỏ tôi không?
Túc Duy An thoáng lấy lại tinh thần, chậm rãi trả lời lại một câu "Không có", nhưng tâm trí chỉ toàn đặt lên câu nói của Đàm Tự vừa rồi.
Tự ca tỏ tình với cậu.
Ngay cả trong giấc mơ cậu cũng không dám nghĩ tới chuyện này.
Không, không, câu này không đúng, cậu hình như... cũng đã từng trộm nghĩ tới trong mơ.
Nhịp tim nhanh tới nỗi doạ người, Túc Duy An hít sâu vài lần, nhưng lần này so với trước đây không giống nhau, cậu không thể bình tĩnh trở lại được nữa.
Âm thông báo của WeChat vẫn còn bám riết mãi không tha.
[Phó Thành Bạch]: Lúc ấy tôi nhất thời có hơi... nhưng bây giờ tôi sẽ không như vậy nữa.
[Túc Duy An]:... Ừ.
Vốn dĩ không nghĩ tới chuyện hồi âm, nhưng cậu luôn cảm thấy mình lúc này phải làm cái gì đó thì mới có thể phân tán một chút ảnh hưởng của Đàm Tự.
[Phó Thành Bạch]: Chúng ta còn có thể làm bạn không?
Túc Duy An trả lời rất nhanh, "Không thể."
[Phó Thành Bạch]: An An, cậu không thể vì chuyện của cấp ba kia mà phủ nhận hoàn toàn tôi, cậu đã quên khi chúng ta ở cấp hai rồi sao?
Vết sẹo đột nhiên không kịp đề phòng mà bị người khác xé ra, niềm vui nhỏ bé và sự khẩn trương ban đầu của Túc Duy An vào giờ phút này hoàn toàn biến mất, thậm chí một chút ít cũng không còn.
Đúng vậy, hai người bọn họ không chỉ là bạn học cấp ba mà còn là bạn học cấp hai.
Trường học thiết lập có cả cấp hai và cấp ba, hai người đã ở cạnh nhau 6 năm, học cùng một lớp, cùng một phòng ký túc xá, nói quan hệ không tốt là nói dối.
Phó Thành Bạch là người bạn tốt nhất của Túc Duy An vào thời cấp hai và cấp ba.
Lúc cấp hai, lớp của Túc Duy An là lớp hỗn tạp nhất trong toàn khối, một đám người ỷ vào việc mình quen biết với các "anh chị" bên ngoài trường nên rất ngang ngược.
Để thể hiện tầm ảnh hưởng của mình, ở trong lớp họ chọn ra một kẻ kém cỏi nhất để bàn tán, cô lập và đánh đập mà lý do đơn giản chỉ là vì, "Lớn lên trông quá bê đê, nhìn mà khó chịu."
Túc Duy An chính là kẻ đáng thương kém cỏi đó.
Những người này uy hiếp cậu rằng nếu cậu dám mách cho giáo viên hoặc là ba mẹ, bọn họ sẽ phóng hoả đốt nhà của cậu.
Những lời ác độc nhất được thốt ra từ những cái miệng non nớt, Túc Duy An chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Ban đầu cậu không có thói quen ghi nhật ký, nhưng từ đó về sau, cậu đã có thêm một quyển sổ, mỗi ngày đếm ngược ở bên trên, đáng thương chờ đợi những ngày ở nơi cấp hai này nhanh chóng qua đi.
Đó cũng là lúc mà Phó Thành Bạch xuất hiện.
Là một người bạn học chính nghĩa đã bước đến bên cậu, nói chuyện này với giáo viên sau đó thông báo với phụ huynh. Những người đó đều đã bị đuổi học dưới sức ép của ba mẹ Túc 一一 bởi vì nếu chuyện bê bối này bị truyền ra ngoài thì trường học của đám các người đừng nghĩ tới việc có thể tuyển sinh.
Nói là Phó Thành Bạch đã cứu Túc Duy An thì cũng không có quá lời.
Hai người đương nhiên trở thành bạn tốt của nhau, hứa hẹn với nhau rằng sẽ cùng học ở cấp ba và đã thuận lợi cùng thi đỗ.
Chuyện xưa nói tới đây vẫn rất tốt đẹp và ấm áp.
Biến cố xảy ra vào kỳ nghỉ đông của học kỳ 1 năm ba.
Một đám nam sinh trung học muốn tìm chuyện để giảm bớt cảm giác lo lắng khi thi đại học 一 không cùng nhau xem phim đen, ai dám nói là anh em tốt? Vì thế bọn họ lén lút hẹn một ngày, hơn nữa còn dùng một căn phòng lớn ở nhà của Túc Duy An.
Lúc ấy Túc Duy An đã phát hiện ra xu hướng tính dục của mình, trước đây vì để xác nhận, cậu đã từng đỏ bừng mặt đi mua một vài bộ phim đen.
Sau khi một cái bị đổ nước vào, đĩa phim đen kia bị lấy ra, lúc ấy vẻ mặt của tất cả mọi người chỉ có sự ghê tởm.
Phó Thành Bạch, người thân thiết nhất với cậu đã trở thành đối tượng bị chế giễu của tất cả mọi người.
Túc Duy An như lại quay trở về những tháng ngày của năm cấp hai ấy, tuy rằng không có bị đánh đập nhưng luôn bị ném sách giáo khoa, ném cặp sách mà không rõ lý do, còn trên bàn học là những dòng chữ đầy nhục nhã được dùng dao khắc xuống, từng nhát từng nhát như khác vào đầu quả tim của cậu.
Nhưng mà lúc này Phó Thành Bạch đã không còn bước đến nữa, thậm chí còn trở thành một trong những kẻ bắt nạt cậu.
Cuối cùng khi cả trường đều đã xôn xao bàn tán, Túc Duy An cũng không thể chịu đựng được việc người khác ở sau lưng chỉ trích, vậy nên mới đem chuyện này nói với ba mẹ của mình.
Đã nếm trải vị ngọt một lần, sẽ không bao giờ muốn một mình phải chịu đựng thêm nữa.
Không nghĩ tới, trên đường họ tới trường học đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn, tài xế xe tải vì chợp mắt mà phá huỷ thật nhiều gia đình ngoài kia.
Nhiều năm sau này Túc Duy An đều suy nghĩ, lúc ấy tại sao cậu lại không thể chịu đựng.
Người khác đều cảm thấy cậu đáng thương.
Nhưng cậu không thấy thế.
Cậu là người đã bày ra tất cả chuyện này.
Phó Thành Bạch giống như một ngọn đèn, soi sáng con đường cho cậu, nhưng Túc Duy An ước rằng mình chưa từng có ngọn đèn ấy.
Tiếng thông báo vang lên, Túc Duy An cho rằng lại là Phó Thành Bạch gửi tin nhắn tới, mất thật lâu sau cậu mới mở màn hình lên.
[Đàm Tự]: Em có thể để câu tỏ tình ở đó, không cần trốn tránh tôi.
Độ sáng của màn hình quá cao, ở nơi căn phòng tối tăm này nó lại càng thêm chói mắt.