Đàm Đinh đang tưới hoa.
Phải nói rằng làm một ít công tác tuyên truyền cho cậu bộ rất có ích, gần đây trong câu lạc bộ có thêm hai, ba người là Omega và Beta. Giang Miên sướng muốn thăng thiên, lập tức đề nghị với trường học co chút kinh phí để mua, phải nói là tốn không ít nước bọt, liệt kê ra vô vàn chỗ tốt, trình độ ba hoa chích chòe có thể nói là lên tới đỉnh cao.
Nhà trường cuối cùng cũng cảm động trước sự nhiệt tình muốn xây dựng khuôn viên của cô, liên vung tay tài trợ thêm kinh phí, Giang Miên vội vàng đi liên hệ với chợ hoa để mua thêm mấy loại hoa mới.
“Thực ra là bị em ấy làm phiền đến không chịu nổi.” Anh trai ruột Giang Hành bình tĩnh mà nói ra sự thật.
Giang Miên giả vờ như không nghe thấy.
“Nhưng chúng ta sẽ nên cắm hoa thành hình gì đây?”
Giang Miên cầm bình tưới, trước tiên là tưới nước xuống đất, sau đó có chút rối rắm mở miệng: “Cắm hoa tạo hình huy hiệu trường học? Hay là cắm thành ngày thành lập trường chúng ta đi, sao đó cắm hoa thành một bức chân dung hiệu trưởng?”
Đàm Đinh kiểm tra từng bông hoa và cái cây, đầu tiên cậu nhẹ nhàng nhổ những chiếc lá héo úa trên những chiếc cây trồng trong chậu, sau đó nhấc bình tưới lên và tưới thêm một chút nước.
“Đều là ý kiến hay.” Đàm Đinh nói.
“Các vị sống thực tế chút đi.”
Chu Đào Đào ôm hai bồn hoa anh thảo đi ngang qua, vạch trần sự thật không chút thương tiếc: “Cắm hoa thành một bức chân dung quá khó, với tay nghề của chúng ta, ước tính rằng 80% người sẽ nhìn thành KFC gia gia.”
Giang Miên cũng héo héo: “Cũng phải, thôi vẫn là cắm thành ngày thành lập trường đi.”
Đàm Đinh- người không biết KFC gia gia là ai, nên không thể nói tiếp, cậu chỉ có thể mỉm cười lặng lẽ và tiếp tục tưới nước cho những chậu hoa đang xếp thành hàng.
Bỗng điện thoại trong túi chợt rung lên.
Đàm Đinh đặt bình tưới trong tay xuống, chậm rãi lấy điện thoại ra.
Mở màn hình ra, Đàm Đinh phát hiện là tin nhắn của Hứa Linh, tuy nhiên, không giống như đoạn văn dài dòng hằng ngày, lần này Hứa Linh chỉ gửi đến ba từ ngắn gọn——
【Linh Linh Tử】: Có chuyện rồi.
- ----
Trác Du chưa bao giờ nghĩ rằng việc uống nước lại có thể trở nên khó khăn như vậy.
Hắn trông giống như một người tàn tật bị liệt nửa người. Đầu tiên, hắn phải vất vả vật lộn để cố định chai nước bằng hai chân của mình, sau đó lúng túng vặn nắp chai bằng tay trái—
Cuối cùng vẫn là vặn ra, nhưng mà nước trong chai vẫn bị đổ hơn nửa lên quần đồng phục.
Trác Du ngơ ngác nhìn vệt nước trên đùi mình, sau một lúc kêu một tiếng, không sao cả mà cầm chai lên uống một ngụm.
Dùng lời của Khương Đại Nhân để miêu tả thì bình thường Trác Du đánh bóng có bao nhiêu ngầu, bao nhiêu mãnh, thì hôm nay có bấy nhiêu sơ suất.
Hậu quả của việc đó là, Trác Du đã lơ đễnh khi đoạt bóng cùng một học sinh của trường khác, Trác Du trực tiếp đụng đầu với người ta, đã thế người ta còn là một tên to con, cao hơn mình hai cái đầu.
Trán của người anh em kia cũng thật sự là quá cứng rồi, vào thời điểm bay ngược ra sau, Trác Du cảm thấy hồn phách của mình cũng bị đánh bay ra ngoài hơn nửa.
Vị đại ca kia ngã xuống đất, nằm im ngửa mặt lên trời ngay tại chỗ, Trác Du ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cố gắng điều chỉnh tư thế cuối cùng tiếp đất bằng nửa người bên phải.
Cũng may, đầu không bị sao cả, nhưng mà cánh tay phải thì lại bị gãy rồi.
Cánh tay bị trầy da, máu chảy đầm đìa nhìn có chút đáng sợ - Trác Du còn chưa kịp nói gì, thì Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm đều gục tại chỗ, cả người đều run run.
“Không có việc gì.”
Trác Du nằm trên đất suy yếu nói: “Chỉ là va chạm nhẹ thôi, nhưng mà có thể đỡ tôi chút không, hình như tôi không gượng dậy nổi—”
Cả nhóm vội vàng kéo hai người đến phòng y tế của trường, anh bạn kia trên đầu bị sưng lên chút sau đó nhìn cánh tay máu chảy đầm đìa của Trác Du mà chết lặng.
Che trán, nước mắt nước mũi giàn giụa mà rú lên xin lỗi Trác Du, như một đứa trẻ nặng 200 cân.
Trác Du đau đến mức không mở được miệng, chỉ có thể vẫy tay ra hiệu rằng mình không sao.
Tuy nhiên, Trác Du hiểu rõ hơn ai hết người lơ đễnh hơn cả chính là mình.
Với kỹ năng của hắn, dù là vừa rồi có tận mười vị đại hán to lớn lao tới định va chạm vào hắn thì hắn cũng có tận hàng vạn cách trốn thoát.
Nhưng mà, Trác Du lại lơ đễnh.
Vì trái tim của hắn đã sớm không còn ở trên sân bóng rổ.
Trác Du thở dài, rũ mắt xuống có chút tâm phiền ý loạn.
Toàn bộ cánh tay phải của hắn bị quấn lớp băng gạc rất dày, các đầu ngón tay thì bị quấn thành một cái hình cầu, trông rất buồn cười.
Máu thấm qua kẽ hở giữa các băng trông hơi đáng sợ, nhưng giáo y nói vết trầy xước chỉ là thứ yếu, quan trọng là khuỷu tay có thể đã bị gãy xương, căn bản là không thể dùng tay phải trong vòng một tháng.
Phản ứng đầu tiên của Trác Du là mừng rỡ như điên.
Hắn suy nghĩ chính mình có phải hay không đoạn thời gian này đều không cần làm bài tập, bài kiểu tra nhỏ môn vật lý ở tuần sau cũng có thể danh ngôn chính thuận mà trốn...
Giáo y tỷ tỷ bình tĩnh mà nói: “Chủ yếu là cánh tay của em, không thể chơi thể thao và học thể dục trong khoảng một hai tháng là điều đương nhiên, tôi sẽ nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp em.”
Trác Du: “……”
Giáo y bảo hắn ở lại phòng y tế tiếp tục quan sát hai giờ, Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm lo lắng sốt ruột mà thảo luận muốn đem hắn đưa đến bệnh viện chụp chụp cái phim gì đó.
Trác Du càng nghe trong lòng càng loạn, dăm ba câu liền tống cổ bọn họ đi mua cơm.
Phòng y tế liền chỉ còn lại một mình Trác Du.
Đàm Đinh hiện tại.... hẳn là còn đang sửa sang lại cái đống hoa hoa thảo thảo gì đó đi.
Trác Du phiền muộn mà ở trên giường xoay người. Trong chốc lát phải giải thích như thế nào với cậu ấy đây, tính tình cậu ấy hay lo lắng, mẫn cảm như vậy... thôi, vẫn là chưa cần nói cho cậu ấy vội, co thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu đi.
Cho nên rốt cuộc là ai?
(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)
Trác Du không tiếp tục quản cái cánh tay kém cỏi, không biết cố gắng của mình chỉ tiếp tục suy tư cái vấn đề làm hắn thất thần suốt một buổi chiều——
Cô nương có thể làm cho đồ ngốc Đàm Đinh này giấu ở tận dưới đáy lòng như vậy, rốt cuộc là ai đây?
Nơi nào có người như vậy?
Trác Du buồn bực không vui mà lôi kéo đầu ngón tay quấn băng gạc của mình, cô nương trên Thu Y Sơn coi như xinh đẹp thì cầm kiếm như là cầm cán bột, còn cô nương kiếm pháp thượng thừa, điêu luyện thì bộ dáng đều tương đối... khỏe mạnh.
Căn bản là không có cái người “tài mạo song toàn” mà Đàm Đinh nói.
Là ai là ai là ai là ai!!!
Của phòng y tế chậm rãi bị kéo ra từ bên ngoài.
Trác Du tưởng bọn Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm đã đi mua cơm trở về, cũng không thèm quay người lại nhìn, chỉ là đem đầu rầu rĩ mà chôn đầu vào chăn, tiếp tục kéo kéo sợi băng gạc trên đầu ngón tay.
“Làm phiền các cậu rồi. “
Trác Du uể oải mà nói: “Để ở bên cạnh là được, nhớ lấy cho tôi chút giấy ăn —— sau đó thì kệ tôi đi, các cậu cứ về kí túc xá sinh hoạt như bình thường là được.”
“À đúng rồi.”
Động tác nắm sợi băng gạc của Trác Du khẽ dừng lại, rầu rĩ mà bổ sung: “Trên đường nếu gặp được Đàm Đinh thì trước hết đừng nói với cậu ấy tình huống của tôi, cứ lừa cậu ấy trước đã...nói là thầy giáo gọi tôi đi sửa bài tập đi, bảo cậu ấy phải ăn cơm cho tốt.”
Phía sau vẫn là không có ai đáp lời.
Hai cái người hay lảm nhảm này bị sao thế, rõ ràng người té ngã mới là mình, có cần thiết tỏ vẻ trầm trọng đến vậy sao.
Trác Du ngẩn người, cảm thấy sự yên tĩnh này có chút quỷ dị. Hắn đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, thân mình cứng đờ, ngay sau đó liền quay đầu lại.
Đứng ở cửa chính là Đàm Đinh.
Cậu không nói chuyện, chỉ là thẳng tắp mà đứng bất động, tròng mắt không xê dịch mà nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của Trác Du.
Trác Du có chút hoảng hốt, trong nháy mắt hắn thậm chí cho rằng chính mình đã trở về Thu Y Sơn —— bởi vì đáy mắt Đàm Đinh tựa hồ mang theo một tia lạnh lẽo nhỏ đến không thể phát hiện.
Ánh mắt cậu đầu tiên là ở dừng ở cái bọc có chút buồn cười của Trác Du trong chốc lát, ngay sau đó ánh mắt không chút độ ấm mà di chuyển, lông mi run run, đối diện với ánh mắt chột dạ của Trác Du.
“Cậu, sao cậu lại tới đây?”
Trác Du có chút xấu hổ mà đem cánh tay giấu giấu ra sau.
Hắn làm như không có việc gì hỏi: “À hoa cỏ của cậu như thế nào rồi, lúc nãy đi đường tôi thấy rất nhiều chậu cây đó, đúng là hoa nở rất đẹp...”
“Ai làm.” Đàm Đinh nhẹ nhàng mà hỏi.
Trác Du lập tức bị nghẹn họng.
Hắn vừa định giơ tay phải theo thói quen mà gãi gãi đầu, lại chợt nhận ra tay phải của mình đã phế, liền đổi sang tay trái, cẩn thận mà sờ sờ cái mũi.
“Không ai làm.”
Trác Du chột dạ mà nói: “Là do tôi tự thất thần cùng người ta va chạm, va chạm nhỏ mà thôi, cậu không cần lo lắng.”
Đáy mắt lạnh lẽo của Đàm Đinh tựa hồ phai đi một chút.
Cậu nhấp miệng, rốt cuộc chậm rãi đi đến mép giường của Trác Du, đứng thẳng ở đầu giường, nhìn chằm chằm cánh tay kia ngây người một hồi.
“Lúc trước tôi đã nói với cậu, bảo cậu lúc đánh bóng phải cẩn thận chút.”
Đàm Đinh đột nhiên nhỏ giọng nói: “Cậu không có nghe, Trác Du.”
Nháy mắt tâm Trác Du liềm mềm mại.
”Một chút cũng không đau.”
Trác Du hi hi ha ha với cậu: “Nghe sư huynh, đây còn không phải là sư huynh không cẩn thận một chút nên không phòng được sao...”
Đàm Đinh không nói chuyện, chỉ là bừng tỉnh mà chớp chớp mắt, cũng không biết là có nghe vào lời giảo biện của hắn hay không.
Nhưng mà khi Trác Du còn đang chém gió “Dù tan xương nát thịt cũng không sợ hãi, chỉ muốn lưu lại một mảnh hồn sạch sẽ ở nhân gian” thì Đàm Đinh đột nhiên bình tĩnh mà nâng tay lên, sau đó dùng lực độ không nhỏ mà lấy ngón trỏ chọc chọc cánh tay phải của Trác Du.
Trác Du suýt chút nữa từ trên giường bệnh nhảy xuống đất, hắn nhe răng nhếch miệng mà che lại cánh tay ở trên giường quay cuồng một vòng, cuối cùng mới thở hổn hển mà xoay người, vừa định mở miệng chất vấn một phen ——
“Một chút cũng không đau.”
Đàm Đinh nhàn nhạt mà lặp lại lời hắn vừa nói.
Trác Du ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới phản ứng lại.
Hắn lập tức liền vui vẻ.
“Được nha, học được được cách nói âm dương quái khí của sư huynh rồi ha.” Trác Du ngạc nhiên mà nói.
Hắn kỳ thật hiểu Đàm Đinh đang quan tâm mình, Trác Du trong lòng nhộn nhạo, không nhịn được mà giơ tay, nhéo nhéo mặt Đàm Đinh, ra vẻ hung hãn nói: “Người bị ngã là tôi, cậu không lo lắng an ủi sư huynh thì thôi, lại còn nổi giận với tôi?”
Thịt bên nửa quai hàm của Đàm Đinh đều bị Trác Du nhéo.
Thịt trên mặt cậu không nhiều lắm, nhưng thực mềm, lúc Trác Du nhéo nhéo không khỏi giật mình, hận không thể xoa thêm mấy cái cho đỡ ghiền.
Nhưng mà tính tình của Đàm Đinh cũng nóng lên.
Không biết là vì bị niết đến đau hay vẫn là khó chịu, mà đáy mắt Đàm Đinh lại nổi lên một tầng sương mù mờ mịt.
Cậu có chút tức giận mà ngẩng mặt, trừng mắt nhìn Trác Du, tiếp tục lạnh lùng mà vạch trần nói: “Nói dối tôi là không đau thì cũng thôi, nhưng cậu vừa rồi còn muốn giấu tôi cả chuyện này, không phải sao?”
Trác Du trợn tròn mắt.
“Tôi, tôi là sợ cậu lo lắng.”
Trác Du buông lỏng tay, có chút vụng về mà nói: “Không phải là tôi cố ý giấu....”
“Tết Trung Nguyên năm ấy cũng vậy.”
Đàm Đinh đột nhiên nói.
Dường như là cậu đang nỗ lực khắc chế cái gì mà hít một hơi thật sâu, quay đầu đi, không thèm nhìn Trác Du một cái.
Đàm Đinh liền cứ như vậy mà ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, lâu đến nỗi Trác Du cho rằng cậu không thèm để ý đến mình nữa, thì nam hài lại mở miệng nhỏ giọng nói chuyện, chỉ lo nói phần của mình.
“Cậu cho rằng kiếm pháp tốt liền không thèm để ý an nguy của mình, cho rằng luôn có thể tự vượt qua nguy hiểm, cho rằng gạt người khác thì có thể coi như mọi chuyện chưa xảy ra.”
Đàm Đinh lẩm bẩm: “Nhưng cậu có biết hay không, đối với những người nhớ mong cậu mà nói....”
Sau đó Đàm Đinh đột nhiên liền không nói.
Trác Du ngây người.
Nhưng chính mình còn không phải chỉ là té ngã một cái sao. Trác Du có chút mờ mịt mà nghĩ, vì cái gì Đàm Đinh cậu ấy...lại nhìn như khổ sở như vậy đâu?
Hơn nữa như thế nào lại đem chuyện cũ lôi ra nói? Trác Du chả hiểu gì, cái gì mà người nhớ mong hắn? Là nói ai? Sư tỷ sao?
Từ từ....
“Sao cậu lại biết chuyện tết Trung Nguyên vậy?”
Trác Du chần chờ mà đứng lên: “Lúc ấy rõ ràng tôi đã dặn sư tỷ giúp tôi giấu, trừ bỏ những người ở hiện trường lúc ấy, chính là cả sư phụ cũng không biết mà?”