Nắng hôm nay không gắt lắm, mây trắng trôi miên man giữa bầu trời xanh thăm thẳm.
Sau cuộc phỏng vấn doanh nhân trẻ thành đạt Âu Dương Đăng để lại cho Diệp Băng Băng nhiều suy nghĩ, một người suốt một đời vì công việc mà sẵn sàng bỏ lại mọi thứ, bây giờ anh ta có trong tay là tiền tài danh vọng nhưng mất đi người mình thương, đó cũng trở thành điều hối tiếc nhất trong cuộc đời anh ta.
Một chiếc xe lao vun vút nhắm vào một người đàn ông trẻ như muốn một đâm lấy mạng người ta.
Vương Dực Quân.
Không suy nghĩ nhiều, Diệp Băng Băng một đường chạy lao tới, ôm lấy anh gạt sang bên, né đi sự nguy hiểm trước mắt, vô tình chiếc xe đó chạm vào cơ thể chị, đẩy một đường khiến chị ngã văng ra giữa mặt đường.
Ánh mắt lim dim Diệp Băng Băng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Vương Dực Quân, thấy anh an toàn yên tâm rồi mới lịm hẳn, không cử động nữa.
Bệnh viện tấp nập người vào kẻ ra, tiếng còi xe cấp cứu rú vang liên hồi, theo bước chân bác sĩ Vương Dực Quân lo lắng chạy theo bên giường bệnh Diệp Băng Băng.
Nằm trên giường bệnh, Diệp Băng Băng dần mở mắt, người cô tê cứng, đau đớn, nhức nhói, muốn trở người nhưng dường như không thể, thở thôi cũng mệt.
Bác sĩ đến, trên tay cầm cuốn bệnh án, thông báo: “Mạng cô cũng lớn lắm đó chứ, may mà đứa bé cũng không sao, lần sau nhớ chú ý một chút.”
Lời nói của bác sĩ nhẹ như bông nhưng khi đi qua tai đôi nam nữ ấy lại như ánh sét đánh qua, giật mình tê tái.
Tiếng một nam một nữ gần như là đồng thanh:
“Cái gì?”- Vương Dực Quân ngơ ngác đến sững người.
“Đứa bé nào cơ?”- Diệp Băng Băng cứng đờ người, ngạc nhiên đến tột độ.
Vẻ mặt ấy khiến bác sĩ cũng kinh ngạc, hỏi lại: “Hai người chưa biết gì sao? Cô đã mang thai được gần bảy tuần rồi.”
Không gian như lặng im.
Bảy tuần sao?
Diệp Băng Băng gần như lặng người, điều mà chị cho là tồi tệ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, tâm trạng hoang mang vô cùng tận, đầu trống rỗng.
Vương Dực Quân chết sững, anh có chết cũng không ngờ tới hậu quả của việc hôm đó lại nhiều tới vậy, vốn dĩ anh cứ nghĩ ngày hôm đó đã kết thúc, không ngờ ông trời lại trêu ngươi con người ta như thế.
Liếc mắt chị nhìn sang Vương Dực Quân, theo như suy đoán của bản thân anh không hề quên chị, anh vẫn nhớ về chị, nhớ về ngày hôm đó, nhưng chị cũng không hiểu sao mỗi lần gặp anh lại tỏ ra hờ hững đến vậy.
Có thể do chị không đủ quan trọng.
Anh ấy dường như cũng không ngờ tới được sự xuất hiện của đứa bé, tâm trạng anh ấy đang rất bất ổn, sắc mặt lạnh biến đổi thành vẻ u uất, như đang dằn vặt bản thân, trong đôi mắt anh chị nhìn thấy sự hoang mang tột độ.
Đến bản thân chị cũng không biết làm sao, đứa bé này chị không biết có nên giữ lại hay không?
Vương Dực Quân không nhìn chị một cái mà trực tiếp quay lưng đi, chị nhìn theo bóng lưng ấy mà xót xa biết bao nhiêu, lòng chị tê tái, nước mắt rưng rưng.
Anh rời đi, bỏ lại một mình chị lạnh lẽo nằm trong căn phòng u ám, tâm trạng chị hỗn loạn, vừa chua xót vừa đau đớn, càng nghĩ càng uất nghẹn, càng suy càng đau lòng, tim chị thi thoảng nhói lên mấy hồi.
Đêm về khuya yên tĩnh lạ lùng, tiếng xe cấp cứu như nỗi lòng chị, lo âu, đượm buồn, bất an và vô lối.
Bình nước nhỏ xuống từng giọt, giống như tâm hồn chị, mỗi lúc một nhạt nhẽo, càng chờ đợi càng hụt hẫng.
Tiếng bước chân vội vã, dội lại từ hành lang, một lát sau Bành Bội Bội xuất hiện, trong tiếng thở gấp gáp cô ấy hỏi: “Băng Băng cậu bị làm sao vậy?”
Diệp Băng Băng lắc đầu, giọng yếu ớt: “Tớ không sao.”
Bành Bội Bội lúc ấy thở một hơi nhẹ nhõm: “Doạ tớ hết hồn.”
Kể từ đó họ không nói với nhau câu nào nữa, Diệp Băng Băng nằm nghiêng người vào tường, khoé mắt rưng rưng, nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra hỗn loạn vô cùng, càng nghĩ càng não nề, lòng đau như cắt, ruột gan đảo lộn.
Suốt một đêm dài đằng đẵng chị không thể nào chợp mắt nổi.
Cho đến khi chị xuất viện anh chưa một lần quay lại thăm chị, ánh mắt đau thương nhìn xa xăm, chị tuyệt vọng vô cùng.
Tâm trạng chị kể từ đó càng bất ổn, ít nói ít cười hơn trước, người thì ngây ngây ngơ ngơ, làm việc gì cũng không tập trung nổi, chẳng khác gì cái xác không hồn.
Cho tới một hôm, Bành Bội Bội thật sự không nhìn nổi cái dáng vẻ đó của Diệp Băng Băng liền kéo sang ghế sô pha mà hỏi: “Diệp Băng Băng nhìn thẳng vào mắt tớ. Có phải dạo này cậu có chuyện gì không?”
Nhìn sâu vào đôi mắt chị là một mớ bòng bong, là cả một bầu trời tâm sự, giọng chị uất ức vô cùng: “Tớ có thai rồi.”
Lời nói khiến Bành Bội Bội đứng hình, hai mắt tròn xoe, miệng lắp bắp: “Cậu nói sao cơ?”- Định thần lại một lát rồi hỏi tiếp: “Là kẻ khốn nạn nào. Có phải cái tên mà cậu ngày nhớ đêm đó không?”
Ánh mắt rưng rưng chị nhìn bên ngoài khung cửa sổ, màn đêm như nỗi lòng chị, đen mịt, lờ mờ.
Ngày nhớ đêm mong thì đã sao?
Trong lòng người ta đâu có chị.
Thấy chị đờ người ra, Bành Bội Bội hỏi tiếp: “Cậu định làm thế nào?”
“Không biết nữa.”- Bành Bội Bội nhìn thấy sự bất lực cùng tuyệt vọng sâu trong đôi mắt Diệp Băng Băng.
“Anh ta không chịu trách nhiệm sao?”
“Đứa bé đến chỉ vì một tai nạn.”
Kể cả là vậy, anh ta từ chối trách nhiệm, loại đàn ông tồi.
Bành Bội Bội nghĩ thầm, cô chỉ hận không lập tức tới bóp chết anh ta ngay lập tức.
Quán rượu tấp nập, Vương Dực Quân một mình ngồi nép bên góc, dốc ly rượu uống cạn, mặt ửng đỏ, người liên tục lắc lư, anh ngà ngà say.
Rượu làm anh say, tình làm anh tỉnh.
Anh sẽ phải làm sao với đứa bé và chị?
Anh phải nói thế nào với Tô Hiểu Lâm?
Thật sự đầu anh trống rỗng, càng nghĩ càng điên loạn, càng uống càng não nề.
Anh bật khóc nức nở, giống hệt đứa trẻ khát sữa.
Một bóng dáng cao ráo chạy tới, miệng vẫn thở hổn hển, khi thấy điệu bộ không thể nào thậm tệ hơn của Vương Dực Quân thì lo lắng vô cùng, hơn mười mấy năm bên nhau, chưa thấy cậu ấy như vậy bao giờ.
Anh ta là Cố Hiểu Phong- người bạn thân duy nhất của Vương Dực Quân, thuộc típ đàn ông ấm áp, doanh nhân trẻ thành đạt, vươn lên từ bàn tay trắng, tính tình ôn nhu, là người điềm tĩnh.
Bước đến bên bàn rượu lay gọi: “Dực Quân… Dực Quân, cậu sao vậy?”
Vương Dực Quân ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn lên, thần thái anh hoàn toàn biến mất, bề ngoài lạnh lùng bị che khuất đi bởi sự bất lực.
“Tôi gây ra chuyện lớn rồi.”
Không cần nói Cố Hiểu Phong có thể đoán ra, nhìn cái bộ dạng này của Vương Dực Quân thì chuyện này nhất định phải long trời lở đất lắm.
Phải mất một lúc lâu thuyết phục Cố Hiểu Phong mới đưa được Vương Dực Quân ra khỏi quán rượu.
Hai người đàn ông ngồi bên rìa công viên, Cố Hiểu Phong hỏi: “Rốt cuộc là cậu có chuyện gì?”
Cúi sấp đầu xuống, giọng Vương Dực Quân run run: “Một đêm say rượu tôi đã làm cho cô gái lạ có thai.”
“Có thai…”- Cố Hiểu Phong bị một phen doạ đần người, thốt lên. “Cậu sẽ làm gì với cô ấy? Và định sẽ nói như nào với Hiểu Lâm.”
Không nhận được câu trả lời nhưng Cố Hiểu Phong có thể nhận ra sự bất lực của người ngồi cạnh.