Kết thúc buổi tiệc rượu trong đêm muộn, Vương Dực Quân quay trở lại phòng khách sạn đón Diệp Băng Băng, thấy chị đã ngủ say anh ám hiệu Bành Bội Bội đừng lên tiếng, tự mình bế chị lên, đi ra xe.
Đêm khuya lành lạnh, chị dựa đầu vào ghế xe ngủ mê man, anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo vest đắp ngang thân thể chị, cẩn thận nghiêng đầu chị lên bờ vai săn chắc của chính mình.
Bành Bội Bội cùng Cố Hiểu Phong ngồi ghế trước mím môi cười, thi thoảng liếc lên gương chiếu hậu nhìn cảnh ân ái, ái ân ngượng ngùng của hai người họ.
Cố Hiểu Phong sốc toàn tập, một người trước nay lạnh lùng với toàn thế giới, đến ngay cả Tô Hiểu Lâm chắc cũng chưa từng được Vương Dực Quân chăm sóc tỉ mỉ tới vậy, ấy thế mà anh lại chủ động ôm ấp Diệp Băng Băng sát về cơ thể mình vì sợ chị lạnh.
Xem ra trái tim Vương Dực Quân đã bị đánh tráo mất rồi, cái tráo trắng trợn từ tay người phụ nữ này sang người phụ nữ khác, giông giống với định luật bảo toàn năng lượng của Niuton, năng lượng trong trái tim anh không biến mất, chỉ là đang bị chuyển hoá, mà có lẽ chính anh cũng không nhận ra.
Sau khi tiễn biệt Vương Dực Quân và Diệp Băng Băng vào nhà, Cố Hiểu Phong quay xe đưa Bành Bội Bội trở về nhà. Họ đã có cuộc trò chuyện kha khá để hiểu biết về đối phương. Tuy số lượng không nhiều nhưng chất lượng thì vừa đủ.
Buổi sáng hôm sau đánh thức Diệp Băng Băng bằng cơn mưa phùn mùa đông, bước xuống khỏi giường, chị mon men đi ra phía cửa sổ, gỡ rèm lên cho ánh sáng soi vào phòng, khoanh tay trước ngực lan man nhìn từng hạt mưa bay bay.
Hạt mưa không lớn như mưa giông, nó cũng không ào ào như mưa rào, chỉ là nhịp điệu nhẹ nhàng, lất phất, thi thoảng bị làn gió đẩy tới bám trụ bên khung cửa sổ, rồi lại tụ thành một dòng nước nhỏ chảy xuống.
Diệp Băng Băng mỉm cười, tay run run vẽ theo đường chảy ấy.
Trời mưa càng lạnh khiến thân thể chị hơi run run, đang định quay trở vào thì đột nhiên một luồng ấm xuất hiện níu chân chị lại, nó không rõ ràng, nó khiến tâm trí chị mờ ảo, nhưng khi quay lại đã cảm nhận thấy trên bờ vai mỏng manh đã được khoác thêm một chiếc áo choàng.
“Ngoài trời lạnh, em nên mặc thêm áo vào kẻo bị cảm.”
Quay góc nghiêng độ nhỏ, Diệp Băng Băng liếc nhìn vẻ cắt ngang của chàng trai vừa tới, điều đầu tiên chị nhìn thấy là chiếc cằm thon nhọn, tiếp theo là bờ môi mỏng mềm, rồi bờ má êm ái, hay đôi mắt trong trẻo, mái tóc bồng bềnh.
Cái nhìn lén khiến tâm trạng Diệp Băng Băng càng phấn khích…
Khi bất ngờ bị Vương Dực Quân bắt gặp, Diệp Băng Băng lại quăn chân đổi chủ đề: “Tối qua sao em về được đến nhà?”
Vương Dực Quân đáp lại bằng chất giọng điềm tĩnh: “Tôi đưa em về.”
Diệp Băng Băng luyến láy hỏi lại: “Bằng cách nào?”
Vương Dực Quân bị hỏi cho đến bí lời, bèn nói: “Kéo lê giữa sàn.”
Thực ra, đêm qua Diệp Băng Băng không hề ngủ say đến mức bị người ta bế đi mà không hay không biết, trong cơn mơ màng chị nhìn thấy mình đang nằm trên vòng tay Vương Dực Quân, sau khi anh đặt chị nằm xuống giường còn ghé sát hôn một nụ lên vầng trán bướng bỉnh của chị.
Chỉ là nó xuất hiện quá mơ hồ, chị không tài nào phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ, hay tất cả đều là thật, cũng có thể đều là một giấc mơ.
Càng ngày chị càng bị cuốn sâu vào cuộc hôn nhân này, không cách nào thoát ra được.
Bên tai chị lại văng vẳng mấy câu nói ban tối của Tô Hiểu Lâm.
Nếu như đến một ngày nào đó Vương Dực Quân thực sự lựa chọn Tô Hiểu Lâm thì bản thân chị có đủ bình tĩnh để đối mặt như cô ta hay không?
Dẫu biết rằng trước kia đã từng có điều đó xảy ra thế nhưng bây giờ thì đã khác, chị ngày một bị sự ngọt ngào của anh đánh bại, đột nhiên đang chìm trong cơn say ấy mà bị ruồng bỏ thì chưa chắc cái tâm lí yếu ớt khó lòng cứu vớt được trái tim chị.
“Nghĩ gì mà ngây người ra thế?”- Vương Dực Quân lay bên tà áo Diệp Băng Băng rồi hỏi.
Khoanh hai tay trước mặt, ngắm nhìn trời mưa trong thoáng chốc rồi Diệp Băng Băng chợt hỏi lại: “Nếu như cho anh chọn lại, anh có chọn mẹ con em hay không?”
Anh biết, anh hiểu, nhưng anh giả vờ ngây ngô: “Em nói thế có nghĩa là sao?”
“Là nếu như được chọn lại anh có chọn bảo vệ tình yêu của mình đến cùng hay không?”
Anh chỉ nhếch môi cười nhạt, đáp: “Trên đời này làm gì có nếu như…”
Vậy là nếu thật sự có cái “nếu như” ấy anh sẽ không làm như này, mà anh sẽ chọn con tim thay cho lí trí.
“Xuống nhà thôi! Ăn sáng.”
Vương Dực Quân đỡ lấy chị, dìu theo những bước đi chậm rãi của bà bầu, bỏ xa hành lang lạnh lẽo, trống trải, xuống lầu dưới dùng bữa sáng.
“Dực Quân em ở nhà riết cũng chán trưa nay em có thể đem cơm tới công ty ăn cùng anh được không?”- Diệp Băng Băng mở lời đề nghị.
“Ừ… Dù sao bây giờ ai cũng biết mối quan hệ của chúng ta rồi cần gì phải giấu giếm nữa.”
Diệp Băng Băng loay xoay, hì hục suốt cả buổi sáng để nấu bữa trưa, căn đúng giờ chị bắt đầu xuất phát đến Vương Thụ.
Bóng dáng chị vừa thấp thoáng bên ngoài cửa sảnh lớn, trên dưới tập đoàn đã dấy lên nhiều lời bàn tán lớn nhỏ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chị.
“Thưa chị, hiện tại Vương tổng đang có cuộc họp với đối tác chắc tầm ba mươi phút nữa mới xong. Anh ấy có dặn tôi nếu như chị đến thì cứ bảo vào phòng đợi anh ấy.”
“Được, cảm ơn cô.”
Mở cánh cửa phòng làm việc của Vương Dực Quân bước vào, Diệp Băng Băng đặt hộp cơm nóng hổi lên bàn, đứng bên góc cửa kính ngắm nhìn xa xa.
Văn phòng tổng giám đốc ở độ cao ba mươi lăm tầng, nhìn rõ về khung cảnh thành phố, những ngôi nhà cao tầng mọc san sát, dòng sông quanh co, hay cây cầu bắc ngang, đều có thể dễ dàng thấy. Tầm nhìn xa xa hơn có những ngọn đồi nhấp nhô trong mờ ảo.