Giờ thì anh đã hiểu, cô không phải là nhân viên quán bar mà chỉ vì muốn chạy trốn gả chồng kia nên đã mạo hiểm cải trang để né tránh bọn thuộc hạ của hắn.
Cô không muốn đề cập đến chuyện mình là vợ của tên khốn kia nữa, chợt Y Thoa nhớ ra vấn đề ban nãy cô nghĩ đến nên vội hỏi:
- Anh biết Uông Binh Thành sao? Anh có mối quan hệ gì với hắn ta?
Uông Hạc Đệ không đáp lời mà đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, cũng đã hơn hai giờ sáng, anh thấy mệt mỏi nên không muốn nói thêm gì nữa. Hạc Đệ bảo người bố trí phòng cho cô ở tạm rồi về phòng riêng để nghỉ ngơi.
Anh hỏi cô thì được, nhưng đến khi cô vừa hỏi vài câu đã lập tức làm lơ không thèm màn tới. Nói chuyện với người như anh không khéo cô sẽ tức đến phát điên.
Trước khi anh kịp bước lên cầu thang, cô gấp gáp nói:
- Mà anh tên là gì vậy? Tôi...tôi chỉ muốn biết tên của người đã cứu mình.
Thật tâm anh nào muốn giúp đỡ cô, Y Thoa chỉ như con cờ để anh trêu đùa mà thôi.
Người đàn ông lạnh giọng, chẳng thèm quay lại nhìn cô, trả lời cho xong chuyện rồi dứt khoát bỏ đi thật nhanh:
- Uông Hạc Đệ.
Hôm nay anh vào bar là vì lời thỏa thuận với đứa em trai ngang bướng chứ nào phải ham vui mà tìm đến chốn hoan lạc. Ba của anh đã đến tuổi cần được nghỉ ngơi, ông ấy muốn giao lại toàn bộ tài sản và công ty cho hai người con trai. Tuy nhiên Hạc Đệ từ lâu đã có sự nghiệp cho riêng mình và anh cũng chẳng muốn tiếp quản công ty của Uông lão gia. Người con trai còn lại là Uông Triệu Tường, em trai ruột của anh, vừa tốt nghiệp đại học được một năm. Tuy nhiên cậu ấy lại không hứng thú với công ty kinh doanh chứng khoán.
Vợ chồng Uông lão gia đã bất lực sau nhiều lần không khuyên nhủ được Triệu Tường. Dù đã tốt nghiệp được một năm như cậu ấy cứ hòa mình vào những cuộc vui chơi, hết vũ trường này lại đến quán bar nọ. Tuy không phá phách gây chuyện, nhưng hành động ấy hoàn toàn không xứng tầm với một thiếu gia con nhà danh giá, tương lai sự nghiệp đang rộng mở mà lại chẳng thèm đoái hoài đến.
Ba mẹ đã nhờ anh khuyên bảo em trai, để rồi Uông Triệu Tường cứng đầu, lắm trò đã bày ra một thỏa thuận. Triệu Tường bảo sẽ đồng ý tiếp quản công ty của gia đình nếu như anh cùng cậu ấy đến quán bar và không tìm thấy thú vui ở đó.
Xưa nay Hạc Đệ rất vô cảm và không hứng thú với phụ nữ. Anh luôn cảm thấy phụ nữ là một sự rắc rối phiền phức lẫn trói buộc tự do. Chính vì vậy anh không muốn dính líu đến bất kỳ người con gái nào. Trước khi đến quán bar, Hạc Đệ rất tự tin vào giao kèo lần này, anh nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ thắng và lôi cổ được đứa em trai ngoan cố về nhà tiếp quản công ty. Nhưng nào ngờ cuộc gặp gỡ với cô đã khiến dự tính ban đầu của anh rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Anh chưa từng nghĩ rằng đi vào nơi ăn chơi sa đoạ lại có thể mang về nhà một cô gái. Chưa xét đến việc cô gái lạ kia còn là vợ của chú anh, đúng thật chuyện quái gì cũng có thể xảy ra. Phen này anh bị đứa em trai bướng bỉnh cười vào mặt, dẫu thật sự Hạc Đệ không hề "hám gái", cũng chẳng bị lay động, nhưng giờ anh có nói hay giải thích thế nào thì Triệu Tường cũng chỉ tin vào những gì cậu ấy thấy. Hơn nữa cậu ấy càng muốn suy nghĩ theo hướng anh đã say mê cô để không phải về điều hành công ty. Đây quả đúng là tình ngay lý gian, hết đường biện hộ.
Sáng hôm sau,
Cả đêm cô không tài nào chợp mắt được, phần vì chỗ lạ khó ngủ, lại thêm việc lo lắng về sự trốn chạy của mình. Bây giờ Uông Binh Thành đã biết cô tìm sự giúp đỡ từ anh, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhưng cô cũng chẳng còn chỗ để đi, không tiền, không giấy tờ tuỳ thân thì sao có thể xin việc làm hay thuê trọ được. Thê thảm đến xót xa.
Mở khẽ cửa bước ra khỏi phòng, cô thấy hành lang yên ắng, Y Thoa ngó qua phòng ngủ đối diện của Hạc Đệ thì thấy đang đóng cửa.
Bóng dáng của một người làm trung niên bước về phía cô, dì ấy nhỏ nhẹ cất lời:
- Mời tiểu thư xuống nhà ăn sáng. Cậu chủ cũng đang ở phòng ăn.
Người làm ở đây thân thiện lại dễ thương, khác hắn với chủ của họ, mặt mũi đẹp trai nhưng luôn cau có, nhăn nhăn nhó nhó, lúc nào cũng hậm hực như khỉ ăn ớt, cô vừa nhìn đã thấy cả ngày tươi đẹp trở nên tăm tối.
- Dạ, tôi biết rồi.
Cô khép nép theo người làm xuống phòng ăn. Nhìn thấy Uông Hạc Đệ đang ngồi dùng bữa, bất chợt cô có chút căng thẳng.
- Ngồi đi.
Uông Hạc Đệ lạnh giọng, anh nói chuyện chẳng đầu chẳng đuôi, càng không có chủ ngữ vị ngữ rõ ràng. Cô lo lắng nhìn người giúp việc, dì ấy vội kéo ghế rồi gật đầu ra hiệu cho cô ngồi xuống vì Y Thoa có vẻ rất rụt rè.
Một phần yến mạch hoa quả ăn sáng nhẹ nhàng, thơm ngon được dọn lên. Cô cúi nhẹ đầu cám ơn người giúp việc rồi cẩn trọng cầm thìa lên. Người ta bảo "trời đánh tránh bữa ăn", vậy mà cô chưa kịp cho thức ăn vào miệng đã bị Uông Hạc Đệ làm tụt dốc tinh thần bởi câu nói phũ phàng:
- Ăn xong thì mau đi khỏi đây.