Nhưng... làm thế nào để bàn chuyện làm ăn đây?
Trương Minh Vũ lại cảm thấy rối bời.
Thời gian không còn nhiều nữa!
Hàn Thất Thất đang cố gắng nghĩ cách, dù sao xong chuyện này cô ta cũng sẽ trở thành phó giám đốc!
Chỉ có mình Trần Y Tuyết ôm hộp quà, lẳng lặng hưởng thụ!
Còn chưa ra ngoài được mấy bước, một giọng nói lảnh lảnh bỗng vang lên: "Ố, đây chẳng phải cô Trần sao? Đúng là oan gia ngõ hẹp".
Vừa dứt lời, ba người liền sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn lại, thấy trước mặt là mấy thanh niên trạc tuổi Hàn Thất Thất.
Còn người đang nói chuyện là cô gái mặc đồ thể thao.
Còn mặc cả áo gile!
Cô ta đang mỉm cười!
Đằng sau là mấy anh thanh niên cường tráng.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sắc mặt Trần Y Tuyết trở nên lạnh lùng, cô ấy nói: "Triệu Tử Oánh? Cô lại muốn làm cái gì?"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Kẻ thù?
Triệu Tử Oánh nói: "Không làm gì cả, chỉ là thấy cô nên nói vài câu thôi".
"Từ lần trước người của cô bị người của tôi đánh... hình như tôi không gặp cô thì phải?"
Nói xong, mắt cô ta lóe lên sự khinh bỉ!
"Cô..."
Trần Y Tuyết lập tức nổi giận!
Hàn Thất Thất nhỏ giọng giải thích: "Đây là em gái Triệu Khoát, là kẻ thù cũ của Trần Y Tuyết".
Ồ?
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Sau nhà họ Hà là đến nhà họ Triệu!
Không ngờ lại gặp người nhà họ Triệu ở đây!
Trần Y Tuyết lạnh lùng nói: "Triệu Tử Oánh, thế thì có gì đắc ý chứ? Lần trước... lần trước người của tôi không khỏe thôi!"
Vừa dứt lời, mấy người đàn ông phía sau lập tức cười chế giễu.
Triệu Tử Oánhnói một cách đầy ẩn ý: "Thật không? Vậy... hôm nay đánh lại?"
"Tôi..."
Trần Y Tuyết cạn lời, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng!
Nhưng... cô ấy chẳng biết nói gì cả!