Phỉ Phỉ thấy gã bèn mừng rỡ la lên: "Trưởng phòng Lý! Cuối cùng trưởng phòng cũng tới, em bị người ta bắt nạt ác lắm!"
Nói xong, cô ả chạy thẳng tới bên cạnh trưởng phòng Lý và ôm lấy cánh tay gã.
Trưởng phòng Lý nhẹ nhàng nhúc nhích cánh tay ma sát với vẻ mặt hưởng thụ.
Những người vừa lên tiếng cũng im lặng đi qua.
Vừa nhìn đã thấy xếp hàng thẳng băng!
Trưởng phòng Trương đanh mặt: "Trưởng phòng Lý, đây là chuyện của cả công ty chúng ta, sao lại chia ra bộ phận này bộ phận nọ?"
Trưởng phòng Lý cười lạnh: "Trưởng phòng Trương à, cô đúng là lao tâm khổ tứ cho công ty đấy!"
"Nhưng cuối cùng thì sao?"
"Ý tưởng tốt đấy, tiếc là mắt nhìn người của cô chả ra làm sao, nhìn mấy người khách này xem... trông có giống nhà giàu không?"
"Có giúp cô nhận được bao nhiêu lợi ích đâu?"
Trưởng phòng Trương cau mày, lạnh lùng đáp trả: "Tôi làm vậy là vì danh tiếng của công ty chứ không phải vì muốn có thành tích!"
Trưởng phòng Lý giễu cợt: "Thôi thôi, ai cũng như nhau cả, cô đừng có làm bộ nữa".
"Vì cái gì thì bản thân cô biết rõ mà".
"Cô làm thế này... buồn nôn quá!"
Đám người Phỉ Phỉ nở nụ cười huênh hoang.
Trưởng phòng Trương lạnh lùng nói: "Anh mà thế này thì sớm muộn gì cũng gặp họa thôi trưởng phòng Lý!"
Trưởng phòng Lý tỏ ra phách lối: "Hừ! Được thôi, chờ xem!"
"Anh..."
Trưởng phòng Trương tức chết đi được nhưng chẳng biết nên nói gì.
Sau đó, trưởng phòng Lý lạnh mặt hỏi: "Phỉ Phỉ à, ai đánh em thế?"
Phỉ Phỉ giơ tay ra chỉ, giận dữ nói: "Là cô ta!"
Trưởng phòng Lý khoanh tay trước ngực, nói với vẻ ngạo mạn: "Cô, qua đây".
Trương Minh Vũ lắc đầu ngao ngán.
Đúng là... tự tìm đường chết mà...
Hàn Thất Thất sải chân đi tới.
Tay trưởng phòng ngước mặt, kiêu căng ra lệnh: "Xin lỗi nhân viên của tôi mau, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Nhân viên của tôi không phải ai muốn đánh là đánh được đâu!"
Phỉ Phỉ và đám nhân viên càng vênh váo tự đắc hơn.
Hả dạ ra mặt.
"Chát!"
Bỗng nhiên, âm thanh chát chúa lại vang lên lần nữa.