Anh ngẩng phắt đầu dậy, trông thấy đôi mắt xinh đẹp của Hàn Quân Ngưng đã ngân ngấn nước, long lanh dưới ánh trắng chiếu rọi.
Một giọt nước mắt lóng lánh như hạt ngọc lăn dài trên má.
Trái tim anh quặn thắt lại, vội vàng hỏi: “Chị sáu, sao chị… lại khóc rồi?”
Hàn Quân Ngưng cũng ngẩn người, ngỡ ngàng hỏi: “Chị… khóc sao?”
Cô ấy giơ tay lên quệt thử.
Quả nhiên có nước mắt…
Cô ấy lắc đầu cười khổ: “Em trai thối, từ bé đến giờ chị nhớ chị chỉ khóc đúng hai lần”.
“Một lần là khi xuống núi, lần thứ hai… chính là lúc này”.
Không hiểu tại sao Trương Minh Vũ lại cảm thấy lòng mình chua xót.
Ngay sau đó, cô ấy lao thẳng vào lòng anh.
“Em trai, chị… không giúp được gì cho em…”
“Đây là mệnh lệnh không thể làm trái của sư phụ!”
Cô ấy nấc nghẹn không nói nên lời.
Thực sự rất đau lòng!
Anh bị phản ứng này của cô ấy làm cho choáng váng.
Mãi lâu sau, anh mới mỉm cười cất giọng nói: “Chị đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ em trai của chị lại ngu ngốc tới vậy à?”
“Chỉ là Thần Ẩn với nhà Âu Dương thôi mà, có gì đâu?”
“Sau này còn nhiều kẻ địch lợi hại hơn gấp bội!”
Hàn Quân Ngưng không khóc thành tiếng nữa, thế nhưng toàn thân đã bắt đầu run lẩy bẩy!
Anh là người cô ấy quan tâm nhất, vậy mà lại không thể bảo vệ!
Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn…
Trương Minh Vũ vỗ lưng cô ấy nhẹ giọng an ủi: “Chị đừng nghĩ ngợi lung tung nữa”.
“Cứ coi như lần này… là thời cơ để em chứng minh chính mình đi”.
“Chị dạy em nhiều lắm rồi, nhất định em sẽ không khiến chị mất mặt đâu…”
Nào ngờ anh chưa kịp nói dứt câu đã bàng hoàng vì cảm giác mềm mại bất ngờ ập tới bờ môi!
Không ngờ… cô ấy lại chặn miệng anh bằng cách này!
Anh lập tức trợn tròn hai mắt!
Cô ấy chậm rãi đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp loé lên vẻ lạnh lùng!
“Em trai, chắc chắn em sẽ vượt qua được”.
“Nếu em không làm được…”