Hà Gia Hoa cũng ngơ ngác không hiểu gì.
Anh tỏ vẻ vô tội nói: “Mỗi người hai trăm triệu, hai người cộng lại… là bốn trăm triệu còn gì nữa?”
Nhịp tim của Hà Gia Hoa lập tức tăng nhanh!
Hai trăm triệu đối với Chung Tử Kính chẳng nhằm nhò gì.
Nhưng nhà họ Hà thì khác!
Tổng vốn lưu động của bọn họ mới chỉ có hơn một tỷ thôi!
Chung Tử Kính cong ngón tay chỉ vào Trương Minh Vũ, giận dữ nói: “Vừa nãy mày có nói thế đâu?”
Anh trợn trừng mắt, lẩm bẩm nói: “Được rồi, tôi thấy cứ báo cảnh sát là tốt nhất”.
Nói rồi anh lại lấy điện thoại ra.
Chung Tử Kính vội vàng gào lên, giọng the thé: “Bỏ xuống!”
Doạ anh sợ hết hồn!
Chẳng khác gì con mèo bị đạp phải đuôi…
Sao anh ta… lại sợ bị báo cảnh sát như vậy?
Sắc mặt anh ta sa sầm lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt!
Tức không chịu được!
Chung Hải cuống quýt nhỏ giọng an ủi: “Cậu chủ, quân tử… trả thù mười năm chưa muộn!”
“Tối nay trở về tôi sẽ xin ông chủ phái cao thủ tới lấy mạng thằng ranh con này!”
Bấy giờ Chung Tử Kính mới bình tĩnh lại!
Cuối cùng, anh ta lạnh giọng ra lệnh: “Hà Gia Hoa, trả tiền đi”.
Hả?
Hà Gia Hoa giật nảy mình!
Sao Chung Tử Kính… lại dễ dàng chịu thua như vậy?
Nhưng mà…
Chung Tử Kính lại quát tháo ầm ĩ: “Mau lên!”
Hà Gia Hoa nắm chặt hai tay, hít một hơi thật sâu nhưng vẫn chẳng nói được câu gì.
Hai người họ nhanh chóng gọi người tới ký séc thanh toán.
Ánh mắt của Trương Minh Vũ sáng như đèn pha!
Tối nay… giàu to rồi!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ khiếp sợ!
Bốn trăm triệu… đã về tay anh rồi sao?
Chẳng bao lâu sau, Chung Hải mang tới hai tờ séc.
Anh nhận lấy, vẻ mặt vui mừng hớn hở!
Ánh mắt của Chung Tử Kính lạnh như băng.