Đám người âm thầm tặc lưỡi!
Thật… điên cuồng!
Mãi lâu sau, giọng nói lạnh lẽo của Chung Tử Kính mới vang lên: “Mày muốn thế nào?”
Trương Minh Vũ hưng phấn xoa hai tay vào nhau!
Cuối cùng cũng chờ được giờ phút này!
Ngay sau đó, mọi ánh nhìn đều tập trung về phía anh.
Anh khẽ cười đáp: “Đơn giản thôi, đền chút tiền là được!”
Dù sao trừ tiền ra anh cũng không có nhu cầu gì khác.
Muốn phát triển cần rất nhiều tiền.
Sao anh có thể dễ dàng bỏ qua hai khoản tiền kếch sù này được?
Tiền?
Chung Tử Kính hơi nheo mắt lại, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ!
“Được, mày cho tao con số!”, anh ta lạnh giọng đáp!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười một tiếng, châm chọc nói: “Không cần nhiều đâu, hai trăm triệu đủ rồi”.
Dứt lời, anh còn giơ hai ngón tay ra.
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!
Trương Minh Vũ… điên rồi sao?
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng hiện lên vẻ mờ mịt.
Nụ cười khinh thường trên mặt Chung Tử Kính trở nên cứng đờ. Anh ta cả giận quát: “Mày là ăn cướp à?”
Anh khẽ cười đáp: “Không chịu à? Thế tôi phải báo cảnh sát rồi. Cứ đợi người của đội cảnh sát tới giải quyết đi”.
Nói xong, anh dứt khoát lôi điện thoại ra.
Nghe anh nói vậy, cả Chung Tử Kính và Chung Hải đều giật mình trợn tròn mắt!
Chung Tử Kính không chút do dự hét ầm lên: “Được! Tao sẽ cho mày!”
Hự!
Một tràng tiếng hít khí lạnh lại vang lên!
Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn bị làm cho choáng váng!
Trong mắt của Trương Minh Vũ cũng ngập tràn bất ngờ.
Sao lại… đồng ý nhanh như vậy?
Không thèm mặc cả… đã cho luôn rồi sao?
Thế thì mẹ nó… anh đòi hơi ít rồi!
Nhưng anh nhanh chóng sáng rực hai mắt, tươi cười lên tiếng: “Được thôi, anh Chung thật hào phóng”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!