Ba người họ nhanh chóng tiến vào một căn phòng riêng.
Trương Minh Vũ bật cười khen ngợi: “Năng lực làm việc của chủ tịch Trần thật khiến người ta phải kinh ngạc đấy”.
Trần Đại Phú cung kính đáp lời: “Cậu Minh Vũ quá khen. Chỉ là một công ty vận chuyển nhỏ bé không có mắt dám đắc tội cậu thôi mà!”
“Loại này phải nhanh chóng giải quyết cho xong”.
Anh khẽ mỉm cười.
Lâm Kiều Hân chứng kiến tất cả, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Không biết từ bao giờ, chênh lệch giữa cô và anh… đã lớn tới mức này!
Trong đôi mắt xinh đẹp chợt loé lên…
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Trần Đại Phú vội vàng đứng bật dậy, cung kính mở lời: “Nào, để tôi rót rượu cho cậu”.
Dứt lời, ông ta cầm chai Lafite bên cạnh lên.
Trương Minh Vũ mỉm cười tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lâm Kiều Hân trông thấy cảnh tượng này vẫn khó nén nổi kinh ngạc. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể tiếp nhận được chuyện này.
Người trước mặt họ… là người giàu nhất Hoa Châu đấy!
Ông ta tươi cười nhìn sang cô nói: “Còn… chị dâu, tôi cũng rót cho cô…”
Khụ khụ khụ!
Cô vừa mới gắp một miếng vào miệng, lập tức bị sặc ho khù khụ!
Mặt mũi đỏ lựng!
Khoé miệng của anh cũng không kìm được co giật liên tục.
Kiểu… xưng hô quỷ quái gì thế này…
Trần Đại Phú cũng cảm thấy vô cùng lúng túng!
Quả thực ông ta không biết nên xưng hô với cô như thế nào cho phải!
Lâm Kiều Hân ngượng ngập nói: “À… cứ để tôi tự rót là được. Chủ tịch Trần mau ăn đi”.
Trần Đại Phú lắc đầu xua tay vội đáp: “Không không không, để tôi rót, để tôi rót”.
Thái độ cực kỳ nhiệt tình.
Lâm Kiều Hân đành phải đứng dậy, nâng ly rượu của mình lên.
Trong lòng lại càng trở nên hỗn loạn!
Người giàu nhất Hoa Châu… đang rót rượu cho cô…
Trương Minh Vũ bật cười một tiếng, trong lòng chợt dâng lên cảm giác đắc ý khó hiểu.
Ba người họ nhanh chóng bắt đầu dùng bữa.
Bữa cơm diễn ra khá lâu.