Ngay sau đó, tiếng cười cợt vang lên không dứt!
Người nhà họ Hà ôm bụng cười nghiêng ngả, suýt nữa chảy cả nước mắt!
Người nhà họ Lâm lại càng bừng bừng lửa giận!
Bọn họ không thể hiểu nổi tại sao Lâm Kiều Hân lại thông đồng với Trương Minh Vũ diễn vở hài kịch này!
Trong mắt Lâm Diểu cũng tràn ngập mờ mịt!
Lâm Kiều Hân không hề luống cuống, bình tĩnh khoanh tay trước ngực.
Cô đang chờ đợi.
Mãi lâu sau, tiếng cười vang dội kia mới dần dần lắng xuống.
Thế nhưng trong mắt người nhà họ Hà vẫn hiện lên vẻ mỉa mai!
Hà Tử Tuệ cố nhịn cười gặng hỏi: “Lâm Kiều Hân, cô nghĩ người nhà họ Hà chúng tôi đều là đồ ngu à?”
“Cô tưởng người nhà chúng tôi đều không biết lên mạng đọc tin tức sao?”
“Chồng cô là đồ vô dụng nổi danh khắp đất Hoa Châu này!”
“Có ai không biết cơ chứ?”
“Cô còn dám nói anh ta là chủ tịch tập đoàn Lâm Thị hả?”
Sau khi cô ta dứt lời, xung quanh lại vang lên một tràng cười nhạo!
Người nhà họ Lâm đều căm tức siết chặt nắm đấm!
Trương Minh Vũ khiến người nhà họ Lâm bọn họ đều mất sạch thể diện rồi!
Lâm Kiều Hân nở nụ cười bí hiểm hỏi ngược lại: “Không tin hả? Thế cô tự xem đi”.
Nói rồi cô ném tập tài liệu trong tay lên mặt bàn bên cạnh.
Tiếng cười vẫn chưa ngừng.
Hà Tử Tuệ ôm bụng, khổ sở nhịn cười nói: “Được, tôi cũng muốn nhìn xem… mấy người còn diễn được tới bao giờ!”
Nói xong, cô ta dứt khoát mở tài liệu ra.
Chậm rãi đọc.
Trên gương mặt vẫn hiện ra vẻ tươi cười châm chọc.
Nhưng đúng vào lúc này, vẻ mặt ấy đột nhiên đông cứng lại!
Thấy thế, đám người xung quanh cũng sững sờ.
Tiếng cười nhỏ dần rồi im bặt. Bọn họ đều ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì.