Anh ngoảnh đầu về phía phát ra âm thanh, thấy bốn thanh niên cà lơ cà phất đi tới.
Lâm Kiều Hân khoanh tay nhíu mày, vô cùng kiêu kì.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật đúng là giỏi thay đổi trong chớp mắt...
Lâm Kiều Hân lạnh nhạt quét mắt liếc nhìn, cười nói: "Lúc nào cũng có loại lưu manh nhãi nhép này hiện hồn".
Nói xong, cô mới chợt nhận ra, lòng mình hoàn toàn chẳng hề lo lắng chút nào.
Cô biết, đây chính là cảm giác an toàn mà Trương Minh Vũ mang lại cho cô.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười khẽ, hạ giọng hỏi: "Cô có muốn đánh người không?"
Lâm Kiều Hân ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: "Hả?"
Trương Minh Vũ xấu xa cười nói: "Đám hư hỏng này, không để chúng nó khắc ghi sâu một chút thì sớm muộn gì cũng sẽ đi gây họa cho người khác".
"Áp lực trong lòng cô lớn như vậy, có muốn phát tiết ra một chút cho thoải mái không?"
Lâm Kiều Hân thoáng do dự.
Nhưng thực ra, lòng cô đã bắt đầu chộn rộn muốn thử.
Chuyện này, cô thật đúng là chưa từng trải qua...
Trương Minh Vũ lại xúi giục: "Thế nào? Thử chút không?"
Lâm Kiều Hân cười cười, hỏi: "Tôi... có được không?"
Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Lát tôi bắt chúng lại, cô chỉ chịu trách nhiệm bạt tai thôi, thấy sao?"
Lâm Kiều Hân nghe thế thì cảm thấy hơi ngại.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
"Ông mày đang nói chuyện với chúng mày đó! Thì thào rủ rỉ cái gì hả?", giọng điệu đáng khinh kia lại một lần nữa vang lên.
Bốn gã thanh niên đã đi tới trước mặt.
Trương Minh Vũ lẳng lặng quan sát, cầm đầu là một gã thanh niên đeo khuyên môi.
Trông hết sức bặm trợn!
Trương Minh Vũ cười ha hả, hỏi: "Muốn đánh đứa nào?"
Lâm Kiều Hân chỉ chỉ tay, nói: "Kẻ này đi! Trông quá ẻo lả, nhìn thật ngứa mắt!"