Lâm Kiều Hân vội vàng bước lên đỡ.
Hàn Quân Ngưng lạnh lẽo lên tiếng: "Dám động đến em trai tôi?"
Ngay sau đó, bóng đen lại lóe lên.
Hàn Quân Ngưng đã vọt tới trước mặt Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt cũng đã rút súng ra.
Trương Minh Vũ luống cuống xông tới chắn giữa hai người, nôn nóng nói: "Hai người đừng làm bừa mà!"
"Tôi về đồn cảnh sát lấy khẩu cung với cô, thế được chưa?"
Tần Minh Nguyệt nhếch miệng cười nhạt, lạnh lùng nói: "Dám đánh người ngay trước mặt tôi, giờ còn định tấn công cảnh sát!"
"Hôm nay không mang được cô ta về đồn, tôi đây không phải họ Tần!"
Tần Minh Nguyệt tuyên bố hết sức kiên định.
Trương Minh Vũ đã lâm vào tình huống vô cùng khó xử.
Đám đông xung quanh cũng đã công nhiên giễu cợt, không chút nào che dấu.
Đang trong tình thế có lợi mà chơi dại đến nông nỗi này!
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đang nằm rên trên mặt đất cũng phải nhếch miệng cười châm chọc.
Ngông cuồng thêm chút nữa coi!
Trương Minh Vũ lúc này thật không biết phải xử lí sao cho ổn thỏa.
Ngay sau đó, anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hàn Quân Ngưng lại vang lên: "Tôi muốn xem xem cô định mang tôi về bằng cách nào!"
Dứt lời, cô ấy giơ ngay ra một tấm thẻ nhỏ màu xanh biếc.
Trương Minh Vũ bối rối nhìn.
Tần Minh Nguyệt giật lấy, sắc mặt vẫn băng sương như cũ.
Nhưng khi thấy mấy chữ in trên tấm thẻ xanh kia, cô ta lập tức ngẩn người, vội vàng mở ra xem.
Tất cả mọi người đều hoang mang chờ đợi.
Chuyện gì thế nhỉ?
Hồi lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới ngẩng đầu, sắc mặt dường như vẫn không thể tin nổi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!