Hàn Quân Ngưng mỉm cười âu yếm, nói: "Thôi được rồi, tối chị sẽ dạy cho em sau, giờ em đi xử lí việc dang dở kia đi đã".
Trương Minh Vũ nghe vậy liền hưng phấn hẳn lên.
Chị sáu đích thân huấn luyện?
Trương Minh Vũ xoa xoa tay, lòng bắt đầu chờ mong.
Nhưng hiện tại vẫn nên mau chóng xử lí tình hình trước mắt đã.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, chầm chậm tiến đến.
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đã khẩn trương tột độ.
Bọn họ vốn cho rằng sẽ chắc chắn thành công, nhưng thật không ngờ...
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Người nhà họ Chung này là do Âu Dương Triết phái tới hỗ trợ cho mày, đúng không?"
Triệu Khoát đã hoàn toàn choáng váng, chỉ biết trả lời theo bản năng: "Phải... Không phải... thì sao?"
"Mày nói gì, tao không hiểu!"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười lạnh, ra vẻ nghiền ngẫm: "Mày nói coi... tao nên xử lí bọn mày thế nào bây giờ nhỉ?"
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa lập tức rùng mình.
"Mày... mày định làm gì? Tao nói cho mày biết... mày mà dám đụng tới tao... bọn tao... bọn tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu!"
Triệu Khoát lập bập thốt lên đe dọa.
Ngay lúc đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng còi cảnh sát chói tai.
Trương Minh Vũ chỉ nhếch mép cười lạnh.
Hiện giờ anh đã không còn hứng thú gì với Triệu Khoát và Hà Gia Hoa nữa.
Hà Gia Hoa đã nằm trong danh sách những kẻ nhất định phải diệt của anh.
Chỉ có điều, bây giờ còn chưa tới thời điểm thích hợp.
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đều mừng rỡ như chết đuối vớ được cọc, cứu tinh tới rồi!
Mọi người chung quanh đều bối rối.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, ánh mắt lo lắng nhìn Trương Minh Vũ.
Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân dồn dập tới gần.
Mọi người quay về phía cửa, Tần Minh Nguyệt dẫn theo mấy cảnh sát đi tới.
"Ai vừa báo cảnh sát?", Tần Minh Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: "Tôi báo cảnh sát".
Hả?